Chân trời tìm Pháp: Hoàng Châu Võ Đang


Hy Vọng Hồi Gia 38 phút đọc

Nhiều người thắc mắc sẽ hỏi tại sao dịch bệnh này xảy ra ở Vũ Hán? Lý do tôi đã nói trong viết "Chân trời tìm Pháp: Duyên kết thiên nhai", vì cuộc đàn áp các đệ tử Đại Pháp ở vùng này là rất khắc nghiệt. Vào thời điểm đó, do giới hạn về độ dài bài viết, tôi không đưa ra ví dụ nào. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ đưa ra hai ví dụ.......

Chân trời tìm Pháp: Hoàng Châu Võ Đang

Tác giả: Thạch Phương Hành

[Zhengjian.org 10 tháng 2 năm 2020]

Tất cả chúng ta đều đọc thuộc lòng những bài thơ cổ khi chúng ta còn trẻ, và trong đó phải kể đến là bài thơ "Nghiễm Lăng đưa tiễn Mạnh Hạo Nhiên" của nhà thơ Lý Bạch tôi tin rằng mọi người đều nghe nhiều nên quen thuộc:

 Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu,

 Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.

 Cô phàm viễn ảnh bích không tẫn,

 Duy kiến trường giang thiên tế lưu.

Khi mọi người ngâm vịnh bài thơ cổ này, chắc chắn sẽ tưởng tượng trong đầu mình là một tòa vũ lâu đứng nghiêm bên bờ sông Dương Tử. Sau khi hai đại thi nhân nâng ly uống hết cạn, cảnh tượng ly biệt chắc hẳn đều khiến chúng ta hôm nay vẫn tưởng nhớ. Kỳ thực chúng ta vì yêu thích nên mới đọc những bài thơ cổ này, trong lúc vô ý chúng ta đã đem tác giả cùng người và vật dưới ngòi bút của tác giả trở thành một phần gửi gắm tinh thần hoặc là gia viên

Nếu có cơ hội, mọi người sẽ thầm lặng tìm đến địa phương đó, thay vì nói là theo đuổi giấc mộng, tốt hơn nên nói rằng đây là một chuyến thăm viếng thời ấu thơ của chúng ta. Đây là lý do tại sao một số lượng lớn người dân đã đi chiêm ngưỡng những nơi thẫm đẫm nhân văn trong hàng ngàn năm lịch sử. Đây là lực lượng của Văn hóa Thần truyền, cho dù trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ thì tận trong xương cốt kia vẫn luôn lưu luyến theo đuổi nó không ngớt.

Vị trí cũ của Hoàng Hạc Lâu ngày nay nằm ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, nó được xây dựng vào năm 223 sau Công nguyên trong thời kỳ Tam Quốc. Tòa nhà hiện nay được xây dựng lại vào năm 1985. Trên thực tế, về Hoàng Hạc Lâu, có rất nhiều văn nhân khác đã đề cập trong các bài thơ, ví dụ, một nhà thơ khác là Thôi Hạo thời nhà Đường đã từng viết về địa danh Hoàng Hạc Lâu nổi tiếng.

Và Hoàng Châu (nằm ở thành phố Hoàng Cương), bất kỳ ai quen thuộc với lịch sử văn hóa Trung Quốc đều biết rằng  năm đó Tô Đông Pha gần như là một kẻ lưu vong sau khi trải qua "Vụ án Ô Thai". Lúc đó, nơi đây rất cằn cỗi và hoang vắng, nhưng đầy chất phác. Và chính các yếu tố khu vực có vẻ "đơn sơ" này lại có tác động lớn đến Tô Đông Pha: ông ấy ở đây để suy ngẫm về bản thân, trưởng thành và kết duyên với các nhà sư và đạo sĩ. " Đông Pha " là một mảnh đất nhỏ mà ông đã canh tác, từ đó nó trở thành một phần hoa lệ trong tên của ông, nó đi cùng ông đến tận cùng của thế giới. Tại đây, ông đã viết các cuốn sách cổ nổi tiếng mà ai cũng thích:  " Tiền Xích Bích Phú ", " Hậu Xích Bích Phú " và " Niệm Nô Kiều; Xích Bích Hoài Cổ ", v.v. Nói cách khác, vị cự nhân văn hóa này đã mang theo vết thương mà đến đây, và tại nơi đây, ông đã có duyên tiếp xúc với phương thuốc hay có thể chữa lành vết thương đó. Không cần gấp gáp, nó thực sự kích phát triệt để sức mạnh hào khí và vẻ đẹp tuyệt vời ẩn hàm trong vị cự nhân văn hóa này, khiến cho ông thực sự đã tạo ra một đoạn lịch sử văn hóa huy hoàng, những điều kia đã đóng một vai trò mở đường và chất xúc tác. Tất nhiên, đây đều là Thần cố ý an bài và tất cả các vị Thần quản lý vùng thủy thổ nơi đây đều không thiếu phần lập công, thậm chí bao gồm cả  những dân làng và sĩ tốt ở nông thôn cũng có phần trong đó.

Nói về vị đạo sĩ đã kết duyên với Tô Đông Pha, sau khi Tô Đông Pha rời khỏi đó không lâu ông vì bị thương mà qua đời, vốn đã là người dưới mồ, sau này có người vẫn quả quyết từng gặp ông đạo sĩ ấy. Có người vì muốn tìm hiểu sự thật đã đào mộ của ông lên, phát hiện trong mộ chỉ có 1 cây gậy và 2 khúc xương ống chân, còn thi thể người thì lập tức không thấy. (Để biết chi tiết về trải nghiệm của Tô Đông Pha ở Hoàng Châu, xem Tiểu sử Tô Đông Pha của tác giả Lâm Ngữ Đường, Chương 15 đến Chương 18). Mọi người trong thế giới tu luyện hiểu rõ rằng đối với những người tu luyện có tố chất mà nói, đó là một loại chướng nhãn pháp gọi là “thi giải”.

Khi nói đến văn hóa và lịch sử, chúng ta phải nhắc đến quận Nam Dương và Xích Bích. Hai tên địa danh này là nơi sinh ra các bậc tài năng và phát sinh các sự kiện lớn trong Tam Quốc diễn nghĩa, và liên quan đến tình tiết cao trào của các nhân vật trong cốt truyện nó cũng đều được nằm trong Tam Quốc diễn nghĩa. Những điều này đều không cần phải giải thích chi tiết, người thiếu hiểu biết về lịch sử và văn hóa cũng đều biết rõ.

Ngoài ra còn có Thần Nông giá ở Hồ Bắc. Đây là nơi Thần Nông, người sáng lập văn hóa Trung Quốc cổ đại và là người đã nếm thử trăm loại thảo mộc. Hiện tượng bí ẩn như "người hoang dã" cũng xuất hiện ở đây, vì nơi đây có khu rừng nguyên sinh rậm rạp; còn có núi Võ Đang là một phân nhánh của ba ngọn núi lớn, nó có độ cao khoảng 1000 mét và có đỉnh Thiên Trụ cao 1621,1 mét so với mực nước biển. Một tòa kim điện được xây dựng trên đỉnh của ngọn núi. Tương truyền có Âm Trường Sinh thời Đông Hán, Tấn Tạ Duẫn, Lữ Động Tân đời Đường, Trương Tam Phong đời Minh v.v. đã từng tới nơi đây tu đạo, họ đã biến nơi đây trở thành mảnh đất của người tu hành. Và câu chuyện có hiếu cảm động về người con có hiếu tên là Đổng Vĩnh đã bán mình chôn cất cha là có quan hệ. Tỷ Quy là quê hương cũ của Khuất Nguyên. Trong địa giới của Hồ Bắc, có nhiều yếu tố lịch sử nhân văn. Do giới hạn về độ dài bài viết  nên không liệt kê chi tiết tại đây.

Ở trên đã nói rất đơn giản về lịch sử và sự tích nhân văn của người Hồ Bắc, sau đó chúng ta phải nói về những vấn đề nóng bỏng đang xảy ra ở Vũ Hán: "virus corona mới" từ Vũ Hán hiện nay đã tàn phá thế giới và số ca nhiễm bệnh ở Đại Lục đã vượt quá hơn 10.000 người. Hơn nữa mỗi ngày lại phát sinh thêm hơn nghìn hoặc vài nghìn ca nhiễm mới. Nói về dịch bệnh, trước hết chúng ta hãy nói ngắn gọn về hai lần xuất hiện sự kiện lịch sử xảy ra trên lãnh thổ Hồ Bắc, nó có thể nói là đã làm thay đổi lịch sử Trung Quốc:

"Mãng mạt, thiên hạ phải chịu đựng những thảm họa trong nhiều năm, cường đạo nổi dậy như ong, đất khô cằn ba năm, Nam Dương chịu nạn đói ... Quang Vũ Vân là người Đại Uyên có lời sấm rằng: 'Lưu thị phục lên, Lý thị làm phụ.' ánh sáng võ ban đầu không dám nhận, ... Thiên hạ phương hướng loạn, thích thú cùng xác định mưu... ." (Trích từ chương 2 “Quang Vũ Đế kỷ đệ nhất thượng" thuộc nhị thập tứ sử Hậu Hán Thư " của cục in ấn Trung Quốc)

"Công đến Xích Bích, chiến với Bị, bất lợi. Thế là xảy ra đại dịch bệnh, binh sĩ nhiều người chết, thế là rút quân rời đi (trích dẫn từ chương 22 cuốn 《 nhị thập tứ sử Tam Quốc Chí 》- "Ngụy thư Vũ Đế kỷ đệ nhất" cục in ấn sách Trung Quốc.  Hai vị vương được nói đến trong đoạn văn: “công” là chỉ Tào Tháo, còn "Bị" là nói đến Lưu Bị)

Vương Mãng dùng phương thức lừa gạt để chiếm đoạt nhà Hán nhưng nhà Hán vẫn có thiên mệnh và trời đã giáng dị tượng, mọi người đã vùng lên khởi nghĩa. Lưu Tú (sau này là "Quang Vũ Đế") đã khôi phục nhà Hán và tiếp tục điều hành hệ thống quốc gia.

Tào Tháo không may mắn như vậy. Trong một trận chiến ở Xích Bích, Lưu Bị phóng hỏa làm thổi lên một trận bệnh dịch xuất hiện trong quân đội của Tào Tháo, khiến cho Tào Tháo thất bại và rút lui. Vì Tào Tháo bị tổn thương nặng trong trận chiến Xích Bích, nên chế độ Thục Hán của Lưu Bị được thành lập tại Ích Châu (Tứ Xuyên). Cục diện thế chân vạc trong Tam quốc được hình thành. Và thiên tượng đã dùng một đoạn lịch sử quan trọng này để nói rõ một chữ “ Nghĩa” lưu lại cho người đời sau. Cũng có thể nói một trận đại dịch bệnh cũng có thể thay đổi lịch sử, đó chính là uy lực trong biến hóa của thiên tượng.

Dịch bệnh lần này đang lan rộng nhanh chóng ở Vũ Hán và có thể được coi là một bước ngoặt làm thay đổi lịch sử của Trung Quốc đương đại. Nó có thể được thay đổi đến mức nào, độc giả quan tâm hãy chờ xem.

Nhiều người thắc mắc sẽ hỏi tại sao dịch bệnh này xảy ra ở Vũ Hán? Lý do tôi đã nói trong viết "Chân trời tìm Pháp: Duyên kết thiên nhai", vì cuộc đàn áp các đệ tử Đại Pháp ở vùng này là rất khắc nghiệt. Vào thời điểm đó, do giới hạn về độ dài bài viết, tôi không đưa ra ví dụ nào. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ đưa ra hai ví dụ:

Báo Minghui.org báo cáo rằng vào ngày 18 tháng 4 năm 2001, học viên Pháp Luân Công Vương Hoa Quân ở thị trấn Bạch Quả đã bị đánh đến hấp hối và bị kéo lê đến trước cổng chính phủ của Quảng trường Kim Kiều bởi những kẻ lưu manh phát rồ, và sau đó chúng tuyên bố với đám đông rằng đó là  "Tự thiêu"! Ngoài ra, chúng còn trói hai học viên Đại Pháp ở thị trấn Bạch Quả vào sau xe máy và nổ máy cho xe chạy. Những tên côn đồ này thực sự là tàn bạo vô nhân tính! (Trích từ: báo cáo của Minh Huệ vào ngày 21 tháng 6 năm 2001: "Ba học viên Đại Pháp bị hại chết bởi những tên côn đồ ở thị trấn Bạch Quả thành phố Ma Thành, tỉnh Hồ Bắc")

Thật trùng hợp: Năm 2008, Minghui.org đã xuất bản một cuốn sách nhỏ "Hoa sen vĩnh viễn không bao giờ héo tàn", trong đó ghi lại cảnh tượng bức hại vô cùng tàn ác đối với một bà lão tên là Lưu Hiểu Liên sống ở thành phố Xích Bích, tỉnh Hồ Bắc: Trước hết người cai ngục tiến hành ngược đãi cực hình, sau đó là châm kim độc, rồi lại dùng “ngũ mã phanh thây” đối với bà, chúng tôi thấy trong bài viết ghi chép miêu tả như sau: “... bọn chúng tóm kéo tứ chi của bà cụ giang ra, đồn trưởng họ Đặng túm lấy đầu của bà ấy, như vậy 5 người liền trở thành “5 con ngựa”, 5 người dùng hết sức lực của mình để giật mạnh, lúc đó chỗ đi tiểu của bà cụ bị xé toạc, xương cốt toàn thân kêu vang, toàn bộ tách rời, bên tai nghe thấy đám cảnh sát tà ác cười ha hả, những cảnh sát tà ác lòng lang dạ sói điên cuồng đem sinh mạng của học viên Pháp Luân Công ra làm trò đùa, đùa đến “thỏa thê”, trong tiếng hò hét điên loạn, những kẻ trong văn phòng đều náo nhiệt chạy ra xem, có nhiều kẻ cũng vào ùa tham dự bức hại, “5 con ngựa” lúc trước vẫn còn giơ bà cụ lên, những kẻ khác thay nhau dùng 50 cái xiềng xích chân, treo bà cụ lên mà đánh, thân thể bà cụ bị đánh mềm nhũn, gần như chúng đã đánh đập chọn một ngày, khiến cho xương cốt toàn thân của bà lão đều đứt đoạn, trong sự thống khổ cực độ, bà cụ ngất lịm chết đi....

Không biết phải mất bao lâu. Bà cụ  đang dần tỉnh lại. Đồn trưởng Đặng thấy rằng bà ấy không chết, và hắn đã nảy ra một ý nghĩ ác độc, hắn nói cổ của bà lão ( bị chúng kéo dãn ra) quá dài không dễ coi, hắn nắm lấy đầu của bà lão, dùng lực vặn một cái......, bà lão thật đáng thương, lại chết đi....” Trong một báo cáo tiếp theo của Minghui.org, viết: Vào chiều ngày 26 tháng 10 năm 2008, Lưu Hiểu Liên đã hàm oan qua đời, ở tuổi 68. Lưu Hiểu Liên vừa qua đời, phòng "610" tại thành phố Xích Bích đã chúc mừng qua điện thoại: thị trấn Xích Bích đã thành công.

Vương Hoa Quân, Lưu Hiểu Liên giống với những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khác đã bị Trung Cộng tà ác lợi dụng các loại phương thức mà bức hại , các bà ấy không làm trái pháp luật, cũng chưa từng gây sự việc nguy hại cho xã hội và dân chúng. Chỉ vì các bà ấy kiên trì tín ngưỡng “ Chân – Thiện – Nhẫn” để làm người tốt.

Nếu một xã hội trường kỳ dưới hoàn cảnh lấy hình thức bức hại người tốt để làm sự thống trị, vậy thì sẽ đem đến cho dân chúng ở địa phương đó cùng bản thân chính họ vô vàn tai ương.

Hãy nhìn vào Vũ Hán và môi trường xung quanh hiện nay,  nơi mà tất cả mọi người luôn cảm thấy bất an! Không chỉ Vũ Hán và Hồ Bắc, mà tất cả người dân toàn cầu vào thời điểm này đều  đang trong cơn hoảng loạn nghiêm trọng. Vào thời khắc nguy nan này, mặc dù trong hai thập kỷ qua, các bộ phận chức năng của ĐCSTQ tà ác đã áp dụng rất nhiều hình thức cực kỳ tàn ác đối với các đệ tử Đại Pháp. Những người bình thường thì có thái độ kỳ thị, xa lánh đối với các đệ tử Đại Pháp, nhưng các đệ tử Đại Pháp tuân theo yêu cầu của Sư phụ, một lòng cứu người, trong đại nạn họ sớm đang toàn lực đem phúc âm của Đại Pháp ban cấp cho chúng sinh! Đặc biệt là tình hình khu vực bệnh dịch lưu hành tại Trung Quốc, đệ tử Đại Phá tận lực hết khả năng, toàn lực đều đang nắm chắc thời gian cứu người, hướng tới những người đồng bào trân quý mà giảng chân tướng. Hy vọng quảng đại đồng bào Đại Lục đều có thể nhận biết rõ tà đảng, và ghi nhớ: Pháp Luân Đại Pháp hảo!

Người thế nhân à, các bạn cần biết thiện đãi với người khác chính là đang thiện đãi với chính mình! Mắt Thần như điện, gặp phải sự việc các bạn đều cần phải suy xét, không được đánh mất bộ phận lương tri đó. Vọng quân trân trọng.

Dưới đây sẽ  viết về hành trình tìm kiếm Pháp của bà lão Lưu Hiểu Liên (ở đây gọi tắt là Hiểu Liên) và một cậu bé tên Tuấn Tú ở tỉnh Hồ Bắc.

Vào giữa thời kỳ của triều đại Nam Tống, Tuấn Tú là người Hồng An Hồ Bắc. Cha mẹ cậu qua đời khi cậu mười tuổi, và cậu đang lang thang bên ngoài. Khi ở Hoàng Châu, cậu gặp Hiểu Liên, người đã gần năm mươi tuổi. Hiểu Liên thấy cậu đáng thương liền thu nhận cậu. Hai người họ nương tựa vào nhau mà sống.

Hiểu Liên ban đầu là một tiểu thư khuê các, cô rất yêu thích văn học. Sau đó, gia cảnh sa sút, và khi cô trung niên lại phải để tang chồng khiến cho cuộc sống của cô ấy càng thêm khó khăn.

Trong thời gian rảnh rỗi, Hiểu Liên đã dạy Tuấn Tú biết chữ và một ít điển cố văn học. Vì Tô Đông Pha (thuộc triều đại Bắc Tống) rất nổi tiếng ở đây, Hiểu Liên đã kể cho Tuấn Tú rất nhiều giai thoại thú vị khi Tô Đông Pha ở đây.

Một đêm nọ, Hiểu Liên kể cho Tuấn Tú về câu chuyện của Tô Đông Pha, và đột nhiên họ cảm thấy cánh cửa tuy chưa được mở nhưng có một bóng người xuyên qua cửa mà bước vào. Người này tiến đến nói: “ cô luôn luôn kể cho đứa bé chuyện về Tô Đông Pha, nay ta nhận sự ủy thác của Tô Đông Pha, để cho các người đến núi Võ Đang tìm một loại Pháp có thể khiến sinh mệnh đạt được giải thoát thật sự”. Nói xong liền hát bài “Niệm Nô Kiều. Xích Bích Hoài Cổ” rồi rời đi. Hai mẹ con nghe xong lập tức hoa mắt choáng váng, họ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao. Qua nửa ngày Hiểu Liên nói với Tuấn Tú: “ xem ra vị đó là Thần nhân, ngày mai chúng ta thu xếp một ít hành lý, ngày kia sẽ hành trình lên đường nhé”.

Hai mẹ con ngoài việc chuẩn bị các vật phẩm cần thiết, họ còn mang theo mấy cuốn sách của Tô Đông Pha, để làm kỷ niệm.

Họ từ Hoàng Châu xuôi theo Trường Giang, đi qua Vũ Hán vào Di Lăng, từ nơi đây lên phương bắc, đi đến Thần Nông giá. Vì nơi đây đều là rừng rậm, họ sơ ý đã lạc đường.

Họ ngẩn ngơ ở nơi đây rất nhiều ngày, lương thực để ăn xem ra đã hết rồi. Khi đó Tuấn Tú nói: “ mẹ, mẹ con mình chôn thân trong rừng nơi đây chẳng sao đâu, nhưng chúng ta sẽ không thể hoàn thành lời giao phó của vị Thần nhân kia”. Nói xong Tuấn Tú liền bắt đầu khóc. Tuấn Tú vừa khóc, Hiểu Liên nghĩ đến hơn 50 năm sóng gió từng trải của mình cô cũng bắt đầu òa khóc. Về sau do trời mưa không dứt, nên mẹ con họ đều ngã bệnh. Ngay khi mẹ con họ cảm thấy không còn ổn nữa, 1 vị lão nhân xuất hiện. Vị lão nhân này tìm một loại lá cây, sau đó dùng nước nấu lên, và đưa cho mẹ con họ uống, sau đó dẫn mẹ con họ đến căn lều tranh nghỉ ngơi mấy ngày.

Mẹ con họ sau khi được cứu giúp, liền  họ tên của lão nhân, lão nhân đáp: “ không cần hỏi tên ta là ai, nơi đây mấy hôm nữa sẽ có mấy vị khách đặc biệt đến.

Mẹ con các vị cùng họ có duyên, đừng ngại, hãy ở nơi đây chờ đợi nhé”.

Qua mấy hôm, lão nhân đến gọi bọn họ, họ theo lão nhân đến một nơi ít cây cối và thoáng đãng, nơi đây có mấy vị mặc y phục Thần Tiên, lão nhân đáp: “ đây là nhóm đầu tiên đến đây, là Bát Tiên trong truyền thuyết của các vị”. Chỉ thấy mấy vị này cũng là biểu hiện ra các dạng thần thông, khiến cho cảnh tình trở lên rất náo nhiệt. Một lát sau, Ngọc Đế đã tới, các lộ Thần Tiên khác cũng tề tựu đông đủ. Sự việc các vị Thần Tiên tụ hội tại nơi đây tôi không thể nói rõ, chỉ có thể nói có liên quan đến việc tìm Pháp. Hai mẹ con họ ngắm nhìn vô cùng chuyên chú, Tuấn Tú nhìn trong thời gian dài, sau cậu nắm lấy vạt áo của Hiểu Liên thì thầm: “ mẹ, không ngại thì chúng ta qua hỏi các vị Thần Tiên một chút, vị Thần kia bảo chúng ta đi núi Võ Đang tìm kiếm là sự việc gì nhé”. Hiểu Liên nghe xong liền tức khắc qua hỏi, cô cùng Tuấn Tú hành lễ trước các chư Tiên, sau đó nói: “ mẹ con chúng con đồng lòng đến núi Võ Đang là để tìm phương pháp chân chính giải thoát, làm thế nào mới có thể tìm được ạ? Thỉnh mời các vị Thần Tiên chỉ đường cho chúng con”.

Ngọc Đế nói: “ việc này liên quan đến việc đại sự, tương lai Sáng Thế Chủ cần đến nhân gian truyền Pháp, chỉ khi sinh mệnh đắc Pháp mới có thể đạt được giải thoát chân chính. Các vị đi núi Võ Đang, là vì các vị cùng hết thảy nơi đó là có duyên....” nghe được lời nói này, hai mẹ con họ vẫn chưa hiểu chuyện ra sao, họ không rõ đó là việc gì. Nhưng cũng thẹn thùng không nỡ hỏi thêm.

Qua một lát các vị Thần Tiên họp mặt xong hầu như đều quay trở về. Mẹ con họ nguyên vốn rất thất vọng mà ra về, vừa đi được hai bước, 1 vị tiểu Thần ( lớn lên như một đứa trẻ bình thường) bước qua đưa cho Hiểu Liên một cuốn sách lụa ( chính là cuốn sách mà chữ được viết trên tấm lụa), Hiểu Liên mở ra xem, trên đó có ghi mấy dòng chữ:

Thần Nông chỉ dẫn gặp Thần Tiên

Tìm kiếm chân Pháp khổ triền miên

Võ Đang diệu dụng Thái Tử Pha

Đắc Phá chân tu về gia viên

( ghi chú: Thái Tử Pha là thánh địa nổi tiếng của núi Võ Đang)

Xem xong mấy dòng chữ này, Tuấn Tú vô cùng mừng rỡ, liền đến ôm lấy vị tiểu Thần, và nhấc bổng vị tiểu Thần lên cao qua đầu. Vị tiểu Thần trên đỉnh đầu Tuấn Tú đột nhiên bay lên không, khi bay tới giữa không trung, liền nói: “ sứ mệnh của ta đã hoàn thành, các vị nhớ bảo trọng”. Nói xong liền bay đi mất.

Hiểu Liên lại nhìn mấy dòng chữ này, khi xem xong, lập tức phát hiện bọn họ đã tiến nhập vào trong cuốn sách này, ngay khi họ cảm thấy có chút không biết phải làm sao, lão nhân từng cứu giúp mẹ con họ liền xuất hiện. Hiểu Liên thấy vậy, lập tức bước qua thi lễ: “ Ngài là Thần Nông Đại Đế phải không ạ? Lão nhân mỉm cười: “ là ta, vì chúng ta có duyên, cho nên ta mới gặp các vị tại đây. Trong lịch sử các vị đã biết ta từng khai sáng ra một đoạn văn hóa, đây cũng là chịu nhận sự giao phó của Sáng Thế Chủ. ( Chú thích: loại “ giao phó” này, không đơn giản là có ý nhờ cậy, nó còn có hàm ý khác, tại đây không tiện nói rõ). Tại vùng miền này, kỳ thực là có rất nhiều các vị Thần thượng cổ tụ tập tại nơi đây. Vì họ còn đang trông coi bảo vệ nền móng của văn hóa Trung Hoa. Họ cũng có sứ mệnh và trách nhiệm của họ”. Nói xong, Thần Nông Đại Đế liền đưa họ đi gặp các vị Thần Tiên thượng cổ ở nơi đây. Điều này ngay lập tức làm hai mẹ con họ mở mang nhiều kiến thức.

Nói tóm lại, trên dọc đường mẹ con họ trải qua khổ sở bôn ba, đồng lòng đến được Thái Tử Pha của núi Võ Đang, tại nơi đây họ gặp được 1 vị tu đạo, vị đạo nhân này giảng giải những đạo lý mà ông biết liên quan đến tình huống của Sáng Thế Chủ tương lai sẽ đến nhân gian truyền Pháp: “ tương lai Sáng Thế Chủ sẽ xuất hiện dưới thân phận là một người dân bình thường, Ngài sẽ dùng một loại phương thức phổ thông nhất mà bắt đầu truyền Pháp”. Nói xong những điều này, vị đạo nhân liền đưa họ đi thăm thú các địa danh tại núi Võ Đang, họ cũng gặp các loại người tu luyện, và đã kết bạn với những người đó. Khi đang cùng những người kia nói chuyện mà họ biết, Võ Đang kỳ thực không chỉ là một ngọn núi, mà còn là một vị Thần Tiên đã tận lực dùng sinh mệnh của mình để tạo ra mảnh đất cho người tu hành, khiến nó liên thông với thể hệ thiên thể của Đạo gia. Người tu hành ở nơi đây, nếu như chân chính có cơ duyên và tinh túy ngộ Đạo tu luyện, cảnh giới đó quả nhiên là không tầm thường. Nhưng không phải thực là người tu luyện, dù cho ngồi cả đời tại nơi đây, ngồi trên vạn năm cũng vô dụng. Nơi đây có rất nhiều những điều tinh túy của các loại tu luyện Đạo gia, còn cần xem sự thành tâm của sinh mệnh và xem họ có duyên hay không mới có thể đắc được. Vì những điều này, trên bề mặt là nhìn không thể thấy được.

Có một ngày, Tuấn Tú tò mò hỏi 1 vị đạo nhân: “ vị Thần nói với chúng tôi đến nơi đây tìm phương pháp của vị Thần có thể khiến sinh mệnh chân chính đạt được giải thoát, đã từng nói một lời: ông ấy nhận sự nhờ vả của Tô Đông Pha, chẳng lẽ Tô Đông Pha hiện vẫn còn sống, hay là ông ấy đã thành Thần Tiên rồi?

Người tu đạo kia nói: “Tô Đông Pha cũng không còn sống, cũng chưa thành Thần, vì sự tình của ông ấy vô cùng trọng đại, vì vậy không tiện nói thẳng với các vị. Tô Đông Pha vì trước đây có duyên với các vị, đời này các vị vẫn còn yêu thích ngâm vịnh thơ của Tô Đông Pha, nhân tố thuở xưa đó cũng sẽ khởi tác dụng. Vị Thần Tiên phải nói như vậy, thì các vị mới tin lời ông ấy, từ đó mà đi tìm phương pháp khiến sinh mệnh chân chính được đắc cứu. Đúng rồi, Hiểu Liên cô sinh ra ở Hoàng Châu và yêu thích ngâm vịnh thơ của Tô Đông Pha, như vậy cơ duyên này sẽ thúc đẩy tạo thành tương lai cô sẽ thực sự sinh ra ở Xích Bích, mà thành tựu con đường người thành Thần của cô. Đó là một chặng đường rất khổ. Cô có sợ không?” Hiểu Liên khi đó liền nói: “ bất kể có nếm bao nhiêu khổ, tôi cũng sẽ không sợ”. “Và Tuấn Tú, vì quá trình nhân tố Đạo ở trong cậu được đặt định rất nhiều, tương lai sau khi đắc Pháp, đường hôn nhân cũng sẽ rất chông gai, đến khi đó cậu có sợ không?”

Tuấn Tú cũng nói “ không hề gì”. Sau này mẹ con họ đồng hành tu đạo cùng với nhóm người tu Đạo trên núi Võ Đang, cho đến những năm cuối đời.

Đời này Hiểu Liên sinh ra tại thành phố Xích Bích giống như miêu tả trong bài viết, tại thời kỳ khi tà đảng bức hại đệ tử Đại Pháp, cô bị bức hại vô cùng lớn, cuối cùng đã bị bức hại đến chết.

Tuấn Tú đời này vì sự sắp đặt của tiền duyên, từ nhỏ cậu đã yêu thích chuyện Thần Tiên, nhất là lịch trình của Bát Tiên, đường hôn nhân của cậu cũng vô cùng sóng gió, nhưng mặc dù vậy cũng không thể ngăn cản bước tiến trên con đường mà cậu trở thành Thần.

Đây chính là:

    Lạc phách Hoàng Châu thiện duyên chú

       Thần Tiên điểm hóa Đông Pha chúc

       Hành kinh sâm lâm Thần Nông xứ

       Duyên kết Võ Đang đương tẩu thần lộ

Tạm dịch:

Hoàng Châu sa sút đúc thiện duyên

Đông Pha nhờ Thần Tiên điểm hóa

Rời đến rừng sâu nơi chốn của Thần Nông

Duyên kết tại Võ Đang đi trên đường thành Thần

Ghi chú 1: Do giới hạn về bài viết, bài chân trời tìm Pháp này viết tương đối giản lược, mong các độc giả thứ lỗi.

2. Vì địa phận Tam Hiệp đi qua Trùng Khánh và Hồ Bắc, nên nó được viết riêng ở bài về Trùng Khánh.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/256869