Chân trời tìm Pháp: phong thái Hưng An


Hy Vọng Hồi Gia 28 phút đọc

Tất cả những sự việc trong lịch sử đều là vì điều này mà được bày đặt ra. Chúng ta hôm nay cũng là đang đặt định ra văn hóa cho tương lai, vì thế chúng ta cần phải trân quý, đặc biệt là tương lai khi gặp thời Pháp Luân Thánh Vương hồng truyền Đại Pháp, phải thật trân quý, nghìn vạn chú ý không được để tuột mất cơ hội. Cần biết rằng giới Thần Tiên chúng ta khi ấy sẽ có rất nhiều vị hạ thế để đắc Pháp này. Nói đến đây thanh âm liền biến mất.

Chân trời tìm Pháp: phong thái Hưng An

Tác giả: Thạch Phương Hành

[Zhengjian.org 13 tháng 4 năm 2019]

Hành trình tìm Pháp được mô tả trong bài viết này đề cập đến các dãy núi Đại Hưng An Lĩnh, Tiểu Hưng An Lĩnh và Ngoại Hưng An Lĩnh từ đầu phía bắc của dãy núi, kéo dài đến Bán đảo Chukchi, Bán đảo Kamchatka, Hắc Long Giang và các lưu vực sông nhánh của Hắc Long Giang và Sakhalin, bộ phận trong nước không bao gồm bình nguyên Tùng Nộn. Hưng An Tam Lĩnh [Đại Hưng An Lĩnh, Tiểu Hưng An Lĩnh và Ngoại Hưng An Lĩnh] có sắc thái riêng biệt trong suốt bốn mùa trong năm, và nó rất tráng lệ có nhiều thảm thực vật và động vật.  Khu vực này trong nước có tỷ lệ che phủ rừng đã giảm đi rất nhiều do nạn phá rừng thời gian dài.

Khi nói đến đầu phía bắc của dãy núi Ngoại Hưng An Lĩnh và bán đảo Kamchatka, nhiều người nghĩ rằng mối quan hệ với nền văn minh Trung Hoa  dường như không lớn lắm theo quan điểm khảo cổ học. Thật ra không phải vậy. Xin vui lòng xem kết quả nghiên cứu sau: "Sau khi các học giả trường kỳ tham gia nghiên cứu, người ta đều cho rằng người Ấn Độ là một chi của chủng tộc người Mông Cổ. Khoảng 12.000 đến 15.000 năm trước, qua Biển Bering từ Đông Bắc Á. Đến Alaska, sau một thời gian dài di cư và thăng tiến liên tục, cuối cùng nó đã lan rộng ra toàn bộ Bắc và Nam Mỹ. Gần đây, có một số người cho rằng ngoài chủng tộc người Mông Cổ, một số người Ấn Độ thuộc chủng tộc Melanian của Úc. "

"Người Ấn Độ phân bố rất rộng rãi và chủng tộc rất phức tạp. Mỗi bộ lạc và chủng tộc có ngôn ngữ riêng và màu da khác biệt. Phân bố của họ như sau: người Eskimo ở phía bắc, Algonquins của Canada, Iroquois của Hoa Kỳ Ở Mexico có người Aztec, người Thác Nhĩ Đề Khắc, Maya ở Hạ Mexico và Trung Mỹ, Arawaks ở Caribbean, Chibchas ở Venezuela, Colombia và xung quanh; Peru, Ecuador, Bolivia, v.v. Có người Inca ở Andes, Guaranis ở Argentina và Paraguay, và người Araucania ở Chile. (Được trích từ nền văn minh cổ châu Mỹ)

Năm 1863, một học giả tên là Bu De Boer, trong kho lưu trữ của Viện Lịch sử Hoàng gia ở Madrid, Tây Ban Nha, đã phát hiện ra nhiều truyền thuyết về người Maya được Đức Giám mục Randa ghi lại 300 năm trước, họ tự xưng là “con đường Thần biển” đến từ Mười hai dân tộc có văn hóa cao và mang đến nền văn minh tiên tiến. Người Maya sống ở bán đảo Yucatan ở Trung Mỹ. Họ tự xưng là "những người nông dân đã lái chiếc thuyền tre từ thiên quốc và leo đậu trên quần đảo Ponton rồi đến sông Copan ở Hà Lan". “con đường thần biển” và " cầu lên trời " chính là ám thị về con đường sang Đông Độ . Mở bản đồ thế giới, có thể xem rõ, từ biển Hoa Đông qua eo biển Triều Tiên và đến quần đảo Nhật Bản rồi đến quần đảo Kuril, bán đảo Kamchatka, mũi phía nam của quần đảo Bắc Thái Bình Dương Aleutian, trực tiếp đến Alaska, trong đó khoảng cách giữa các đảo, đại bộ phận không quá mười đến hai mươi hải lý, nó thực sự là một "con đường thần biển" và "cầu lên trời". (Trích dẫn từ: " tổ tiên Trung Hoa tiên phát triển đến châu Mỹ" của Apollo News Network) Về vấn đề này, người sáng lập Pháp Luân Công – Ngài Lý Hồng Chí trong "giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc" có đoạn giảng:

"Văn hóa người Maya, rất nhiều người đều nói có quan hệ với người Mexico hiện nay. Thực ra hoàn toàn không quan hệ với người Mexico, họ chỉ là người lai giữa người Tây Ban Nha và thổ dân. Còn văn hóa Maya là của thời kỳ văn minh lịch sử trước đó, loại người đó đã bị hủy diệt ở Mexico rồi, chỉ có một ít người thoát được. Nhưng văn hóa Maya này có quan hệ trực tiếp với người Mông Cổ "

Tóm lại qua tư liệu có thể thấy rằng dãy núi Ngoại Hưng An Lĩnh có đề cập đến các nhánh phía bắc bao gồm nơi ở phía nam của biển cho đến khi bán đảo Chukchi là một trong những con đường cho chủng tộc da vàng cổ đại (chủng tộc Mông Cổ) và văn hóa Trung Hoa phát triển đến châu Mỹ. Chắc chắn sẽ có di sản của văn hóa cổ đại hoặc văn hóa Âm Thương trong quá trình này. Vì vậy, tôi đã đưa nó vào chung quanh văn hóa đại Trung Hoa.

Sau đó, đối với lưu vực cực kỳ chi lưu của Hắc Long Giang, sự phát triển của nền văn minh cổ đại là tương đối cao. Đặc biệt từ bờ phía nam mà đến hạ lưu của sông Hắc Long Giang , và từ phía đông sông Ussuri và đảo Sakhalin nền văn minh cổ ở đây phát triển chậm hơn.

Hắc Long Giang trong các vương triều của Trung Quốc, thường trở thành địa phương cho những người sống lưu vong. Phần lớn diện tích đại khai phá là tương đối muộn.  Đại Hưng An Lĩnh là nơi đông dân nhất ở Oroqen, Sakhalin là nơi quần cư của người Hezhen, trạng thái nguyên thủy trong quá trình phát triển lịch sử của họ là rất lâu dài.

Về sau người Sơn Đông thường nói "chạy uốn quanh", và nơi đây có truyền thuyết về hải sâm, chỉ cần đến Vladivostok là có thể kiếm sống. Sau đó, vào cuối triều đại nhà Thanh, người Hà Bắc và Sơn Đông "sấm Quan Đông" đã mang đến một khu vực phát triển rộng lớn, và vào cuối những năm 1950 dưới sự cai trị của Trung Cộng đã gây ra nạn đói nhân tạo, một số lượng lớn người từ Giang Tô, Liêu Ninh, Sơn Đông và những nơi khác bị chết đói  . Ngày càng có nhiều người bước đi khỏi đây. Không có nhiều người ở gần dãy núi Hưng An. Dưới đất ở Đại Hưng An Lĩnh có sản lượng vàng.

Hành trình tìm Pháp trong bài viết này phát sinh ở gần Jagdach hiện tại. Vào thời Tần - Hán, một thợ săn trẻ tuổi tên Lâm Thìn lạc đường trong khi đuổi theo một con hổ ở Siberia. Con hổ già cũng không biết đã đi đâu. Anh ở trong rừng rậm hơn nửa tháng và không thấy lối ra khỏi rừng. Sau này, trong giấc mơ, Lâm Thìn đã mơ rằng chỉ khi tìm thấy một dòng sông anh mới có thể trở về nhà. Do đó, Lâm Thìn đã đi về phía bắc, đến Hắc Long Giang, đi dọc theo Hắc Long Giang và gặp một số người dân địa phương ở giữa đường. Lâm Thìn hỏi mọi người về đường về nhà. Người dân địa phương nói với Lâm Thìn phương hướng đi. . Lâm Thìn không còn cách nào khác là phải băng qua Tiểu Hưng An Lĩnh. Khi đến  bên bờ sông Đạt Nộn, anh đã mệt mỏi và không thể di chuyển. Mặc dù nhà anh rất gần đây, anh thực sự cần nghỉ ngơi một lát. Lâm Thìn cũng vì đi đường quá nhiều, chịu đói và lạnh anh đã ngã bệnh. May mắn thay, anh đã gặp một vài người nhiệt tình đã giúp anh tìm một bác sĩ bản địa và bác sĩ đã sử dụng một số phương pháp để chữa khỏi bệnh cho Lâm Thìn. Ngoài việc nói lời cảm ơn Lâm Thìn không có cách nào khác để cảm tạ vị bác sĩ. Sau đó, mọi người biết rằng Lâm Thìn nguyên vốn là một thợ săn,họ đã để Lâm Thìn dạy trẻ em cách săn bắn.

Có lần Lâm Thìn đang dạy một vài đứa trẻ thực hành săn bắn, thật không may là một người đàn ông trung niên không biết từ đâu xuất hiện, Lâm Thìn  vô tình đã bắn thương ông ấy. Và anh rất lo lắng. Anh vội vã tìm thấy một người nào đó chữa lành cho người trung niên, và kết quả là ông ấy vẫn không thể sống. Điều này làm Lâm Thìn rất đau khổ, và tự trách lầm lỗi của mình. Anh tìm một chiếc quan tài để đặt người này vào đó, sẵn sàng đưa ông ấy về nhà người thân của ông, và sau đó chôn cất linh cữu sau vài ngày.  Vào đêm trước khi người chết được chôn cất, anh đã nghe thấy như là có động tĩnh trong quan tài. Vào thời điểm này, lòng can đảm của Lâm Thìn cũng rất lớn. Anh mở quan tài và thấy rằng người đàn ông trung niên vẫn còn sống và khí sắc còn rất tốt.

Khi Lâm Thìn kéo người đàn ông trung niên ra khỏi quan tài, Lâm Thìn phát hiện ra cơ thể của người đàn ông trung niên này rất nhẹ, như thể không có trọng lượng. Người đàn ông trung niên mỉm cười: Tôi đã làm ra việc này anh không cảm thấy sợ sao? Lâm Thìn nói: Miễn là ông không có việc gì là tốt rồi. Sau khi nói chuyện xong anh vào trong nhà lấy thức ăn và đồ uống ra và để những người trung niên sử dụng để bồi bổ thân thể.

Người đàn ông trung niên cũng không khách khí. Ông vừa ăn vừa nói: "Cậu khẳng định đã nghĩ rằng ta bị trúng tên chết rồi phải chứ? Ngay cả khi tôi không bị chết bởi mũi tên, hẳn là tôi cũng sẽ bị chết ngạt trong quan tài, nhưng tôi vẫn còn sống tốt." Lâm Thìn nghe xong cảm thấy những điều này thật vô lý, anh hỏi ngập ngừng:

Ông  không phải là người phàm phải không? Người trung niên cười: cậu vì truy đuổi con hổ ở vùng Đông Bắc mà bị lạc đến đây, sau đó mơ một giấc mơ? Trên đường đi qua Hắc Long Giang, cậu đã gặp một vài người. Những người này đã chỉ dẫn và giúp đỡ cậu phải không? Đây là sự an bài của tôi. Tôi là người tu Đạo đi vân du ở Hưng An Tam Lĩnh (bao gồm Đại Hưng An Lĩnh, Tiểu Hưng An Lĩnh và Ngoại Hưng An Lĩnh). Tôi đã được kế thừa từ Sư phụ đã hơn 60 năm. Điều này còn kém xe Sư phụ của tôi rất nhiều. Tôi năm nay đã hơn 130 tuổi. Vì duyên cớ tu luyện lên ngoại hình của tôi nhìn trông như mới chỉ trung niên, và tôi cũng có một số tiểu thuật (như: giả chết), bởi vì cậu và tôi có duyên. Vì vậy, tôi đã dùng con  hổ ở vùng Đông Bắc để dẫn cậu vào rừng, rồi bị lạc, và điểm hóa cho cậu trong giấc mơ thấy Hắc Long Giang, an bài một vài người trên đường để giúp cậu đến đây, tôi cũng muốn kết nối duyên phận với cậu trong đời này.

Lâm Thìn nghe xong cảm thấy lai lịch của vị tu Đạo này không hề nhỏ, liền hỏi: tình hình gia đình tôi bây giờ thế nào? Đạo nhân mỉm cười : khi cậu đi vào rừng sâu không lâu sau, tất cả sinh mệnh của họ đã bước vào quá trình kiếp sau (thời điểm đó họ chưa được luân hồi). Lâm Thìn bắt đầu choáng váng và ngay lập tức phản ứng. Có phải tất cả bọn họ đều đã  chết? Đạo nhân nói: là như vậy. Vì một số duyên phận giữa cậu và họ, sau khi chết họ sẽ kết một đoạn duyên phận với người khác. Sau khi đợi Đạo nhân xác nhận, Lâm Thìn đã khóc thê thảm và muốn lập tức về nhà để lo liệu đám tang cho gia đình. Đạo nhân nói rằng: họ đã qua đời và xương đã bị thú dữ ăn thịt. Cậu sẽ đi đâu để tìm xương cốt? Huống hồ đời người ở thế gian là hư ảo, đừng suy nghĩ quá nhiều. Sẽ tốt hơn nếu cậu theo tôi đi vân du vòng quanh Hưng An Tam Lĩnh, tu Đạo cho tốt, cũng sẽ không sống uổng phí ở nhân gian trong đời này.

Lâm Thìn cũng cảm thấy điều đó có đạo lý. Anh lau nước mắt và từ từ bình tĩnh lại. Bái Đạo nhân làm Sư phụ và đi vân du chung quanh Hưng An Tam Lĩnh

Trong khi đi vân du Lâm Thìn biết rằng thực sự có rất nhiều Đạo nhân ở Hưng An Tam Lĩnh. Tất cả họ đều có rất nhiều thần thông, và đều có lai lịch phi thường. Sau đó, khi Lâm Thìn và Sư phụ của mình đến thăm vùng hạ lưu của Hắc Long Giang và Sakhalin, họ thấy rằng cuộc sống ở đây rất thú vị. Họ thường xuyên qua lại với một số vị Thần ở biển Okhotsk , đối với nhận thức về sinh mệnh và cảm ngộ với các vị Thần của vùng núi cao có sự khác nhau rất lớn.

Khi hai Sư đồ họ đi dọc theo phía bắc của dãy núi Ngoại Hưng An Lĩnh đến vùng lân cận bán đảo Kamchatka cạnh vịnh Shelhofer, Lâm Thìn đã nhìn thấy một bộ lạc địa phương, không chỉ có những đặc điểm của tính năng săn bắn và câu cá ven biển, mà dường như còn có một số di lưu của văn hóa Trung Nguyên. Lâm Thìn và Sư phụ của mình đã cùng nhau đi tìm một người để hỏi tình hình, và người này nói rằng bọn họ là những người còn lại ở đây trong quá trình tiến về hướng Đông của thời  nhà Thương.

Lâm Thìn suy nghĩ một lúc và nói: "đương thời bách tính nhà Thương di lưu tới đây không nguyện ý làm thần dân của nhà Chu, nhưng làm sao họ biết rằng họ có thể sinh tồn được dọc theo nơi đây? Nơi đây rất rất lạnh mà!"

Người ở đây nói: tôi cũng đã hỏi các bậc tiền bối, họ nói rằng truyền thuyết được truyền lại từ tổ tiên từ trước thời đại của tổ tiên của họ. Tổ tiên của họ vào thời kỳ rất sớm đã được điểm hóa đến nơi này (đề cập đến châu Mỹ), biết về tình hình ở nơi đây,  đó cũng là nơi di lưu sau này của họ, đồng thời mọi người đều tin vào toán quái và các hình thức tế Thần (nghĩa là con cháu đã nói "Ân nhân thượng quỷ" [người thời Ân còn giỏi hơn cả quỷ]), toán quái đã chỉ dẫn chúng tôi đi dọc bờ biển (hòn đảo), Geely.

Đây là cách tổ tiên của chúng tôi đã đến đây. Một số người trong số họ đã ngã bệnh ở đây, vì họ không muốn liên lụy tới mọi người, họ đã ở đây và phát triển, sinh sống, và sau này đã sinh ra chúng tôi.

Nghe được điều này Lâm Thìn hiếu kỳ hỏi Sư phụ của mình:

Sư phụ, ngài có biết những “khải thị” mà người thời đó đo lường là gì, và họ đã làm điều đó như thế nào. Cần phải biết cự ly đoạn đường di chuyển là rất xa mà ! Có quá nhiều nguy hiểm trên đường đi, thật khó để tin được liệu họ có thể sinh tồn hay không.

Đạo nhân suy nghĩ một lúc, ta vừa mới hỏi Sư phụ của ta,  cũng là Sư gia [thầy của thầy], lão nhân gia nói rằng đợi đến khi chúng đến nơi tận cùng của vùng Viễn Đông, chúng ta mới có thể minh bạch sự việc. Sư phụ chỉ có thể biết rằng người dân Ân Thương đã đến Eo biển Bering (Châu Mỹ), một số đến Quần đảo Aleutian ở phía đông của bán đảo (Bán đảo Kamchatka) (Châu Mỹ).

Họ tạm biệt người dân địa phương và đi dọc theo nhánh phía bắc của dãy núi Ngoại Hưng An Lĩnh. Họ cũng gặp số ít người thời Ân Thương và người dân bản địa ở những nơi khác nhau trên đường và cũng đã hiểu được rất nhiều về tình huống liên quan đến  thời cổ đại và người dân địa phương.

Nói vắn tắt, họ một đường đầy mưa gió để đến eo biển Bering, nơi họ thấy rất nhiều loại sinh mệnh khác nhau ở giữa hai bờ của đại dương (Thái Bình Dương và Bắc Băng Dương), Đạo nhân nói rằng những sinh mệnh đó  theo ông được biết họ là Thần thuộc về hải dương và các loại sinh mệnh khác.

Họ ở đây nửa tháng và không phát hiện có gì đặc biệt. Cho đến một ngày, họ xuống bán đảo và tiếp cận bề mặt eo biển ở đậy. Có một đám mây mù trên bầu trời và nó rất lớn che kín cả mọi thứ xung quanh. Trong một thời gian ngắn, đột nhiên xuất hiện một tấm khăn màn di động từ những đám mây. Trên tấm khăn màn, họ thấy rất nhiều vị Thần giống như họ đang cùng nhau khảo sát dưới mặt đất. Họ không dùng thước vạch mà là dùng dụng cụ đặc biệt để đo. Khoảng cách giữa hai ngọn núi cũng được đo. Tên của các ngọn núi được đặt bởi các vị Sơn Thần địa phương. Một số vị ước định gọi thông tục chúng là “Pháp”, và một số thì  đặt chúng theo tên của các vị Thần. Những chi tiết này không thể nói quá rõ ràng.

Sau một lúc, trên màn hình hiển thị: một vị Thần ở tầng thứ rất cao, rất uy nghi xuất hiện, các vị Thần và người trên mặt đất đều quỳ xuống bái lạy, vị Thần cầm một quyển sách bằng lụa trắng viết lên trời, quyển sách trắng đó liền triển hiện với một vài từ trên đó: "đắc Pháp hồi thiên". Một lúc sau cảnh tượng này biến mất.

Lại sau một lúc  một giọng nói xuất hiện. Đạo nhân mải nghe quên nói với Lâm Thìn: "Đây là lão sư gia của con." Họ quỳ trên mặt đất và lắng nghe lời dạy. Chỉ nghe thấy thanh âm đang phát ra: "Vị Thần ở tầng thứ rất cao vừa xuất hiện, giới Thần Tiên chúng ta gọi Ngài là Pháp Luân Thánh Vương. Trong tương lai, sau hàng ngàn năm nữa, Pháp Luân Thánh Vương sẽ đến thế gian để truyền Pháp. Tôi nghe nói rằng phàm là người được Pháp Luân Thánh Vương hồng truyền cho Đại Pháp mới có thể chân chính trở về thiên thượng. Tất cả những sự việc trong lịch sử đều là vì điều này mà được bày đặt ra. Chúng ta hôm nay cũng là đang đặt định ra văn hóa cho tương lai, vì thế chúng ta cần phải trân quý, đặc biệt là tương lai khi gặp thời Pháp Luân Thánh Vương hồng truyền Đại Pháp, phải thật trân quý, nghìn vạn chú ý không được để tuột mất cơ hội. Cần biết rằng giới Thần Tiên chúng ta khi ấy sẽ có rất nhiều vị hạ thế để đắc Pháp này. Nói đến đây thanh âm liền biến mất.

Lâm Thìn và Sư phụ của anh cùng giao ước sau này nhất định phải gặp nhau và  giữ vững chính niệm trong Đại Pháp, đến tương lai khi đắc Pháp, cần phải thức tỉnh lẫn nhau, hỗ trợ nhau cùng đề cao và  nhất định phải tu luyện thật tốt trong Đại Pháp.

Sau đó, Lâm Thìn được tái sinh ở một số nước thuộc châu Âu như Pháp và Nga.

Trong cuộc đời này, Lâm Thìn chuyển sinh ở phương Bắc ở Trung Quốc đại lục và  đắc thân người là nữ, và Sư phụ đời ấy của anh kiếp này chuyển sinh thành nam nhân, họ gặp nhau khi học Đại học và kết thành người một nhà. Sau đó, Lâm Thìn đắc Pháp, mặc dù chồng cô không đắc Pháp nhưng cũng phải chịu nhiều đau khổ trong cuộc bức hại trong rất nhiều năm, và anh cũng giúp đỡ của các học viên Đại Pháp cũng rất lớn. Những điều này xin không nói thêm chi tiết ở đây.

Đây chính là:

Tây An tam lĩnh khổ truy tầm

Liễu ngộ mê đoàn  tri sở vân

Triển chuyển hồng trần kết tiền duyên

Kim triều đắc Pháp cánh tinh tấn

Thuyết minh sau bài viết: "Sơn Hải Kinh" đang trong quá trình lưu hành, vì những lỗi lầm văn hóa trong thế giới loài người, nhiều người thời xưa không thể hiểu và hiểu, đây cũng là Thiên Chúa để cho mọi người ngày nay nhận ra những hạn chế của họ. Cố tình che giấu sự thật. Khi một chút bí ẩn được tiết lộ, ai đó sẽ xuất hiện với một chút hủy hoại. Tất nhiên, trong quá trình này, có cả đúng và sai, từ mọi góc độ, nó phụ thuộc vào cách mọi người lựa chọn và đối xử.

Dịch từ: http://big5.zhengjian.org/node/250764