Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đại Lục
[Zhengjian.org ngày 17 tháng 2 năm 2018]
Thành Lâu Lan, nằm trên con đường tơ lụa, nó có một vị trí quan trọng và là trạm trung chuyển cho các thương nhân. Tư Mã Thiên đã ghi chép về thành Lâu Lan trong "Sử ký": " Lâu Lan, cô sư có thành quách, diêm trạch." Lâu Lan "Xuất ngọc, đa nhân vi, quái liễu, hồ dương, bạch thảo, dân tùy súc mục trục thủy thảo, hữu lư mã, nang đà." Nhưng sau thế kỷ thứ 4 sau Công nguyên, không còn có ghi chép nào [về Lâu Lan]. Sự biến mất của thành " Lâu Lan " đã trở thành một bí ẩn của lịch sử.
Vài năm trước, tôi biết lý do Lâu Lan tại sao biến mất. Tôi nói với một đồng tu :
"Tôi thấy cát vàng chôn vùi thành Lâu Lan. Đạo đức của người Lâu Lan đã xuống dốc trong sự thờ ơ. Cuối cùng chứng kiện sự biến mất của thành Lâu Lan chỉ có tôi và bạn. Tôi thấy thành phố Lâu Lan chia thành hai đường, đoạn ngã rẽ được buộc chặt vào chân của bạn và tôi. "
Tôi đã phong tỏa thời gian 30 năm trước khi thành Lâu Lan biến mất, vào năm 313 sau Công nguyên, tôi đã ngược dòng thời gian tìm hiểu những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Vào thời điểm đó, thành trì Lâu Lan được xây dựng tinh mỹ, vuông vức, kiến trúc trong thành trì là hình vuông, và có chóp nhọn. Ở trung tâm thành trì có đàn Huyền Thiên. Tầng thông lên trời tầng thứ năm dùng để cung phụng Thiên Thần, nó có đàn tế lễ Triệt Địa, tầng thông xuống đất tầng thứ 5, dùng để cung phụng Địa Thần. Ẩn mình trong dòng nước trong vắt là thủy Thần La Bố, ông bồi đắp cho thủy thổ nơi đây, khiến cho cỏ cây màu mỡ, sinh cơ nảy nở dạt dào.
Thành trì Lâu Lan rất giàu có, quốc vương nơi đây tuổi trẻ, khí phách, chàng yêu mến con gái của một đại thần, và chàng cực kỳ giàu có, họ đã cử hành một hôn lễ xa hoa tráng lệ. Sau khi kết hôn, quốc vương và hoàng hậu một mực yêu thương nhau. Vài năm sau, hoàng hậu mang thai, nàng sinh ra một hoàng tử và đặt tên là Nại Đằng. Bảy năm sau, hoàng hậu lại lần nữa mang thai. Khi hoàng hậu mang bầu được 5 tháng, trong thành trì bắt đầu lưu truyền một bài đồng dao:
"Công chúa xinh đẹp nhất, dải lụa màu vàng kim, người ấy tinh minh nhất, là người nhìn thấy mảnh vải ( chỉ về bão cát vàng)."
Bài đồng dao ngày nào cũng được hát, khiến quốc vương và hoàng hậu cảm thấy buồn bực khi nghe được bài đồng dao đó, đó là thiên ý để mọi người biết trước hoàng hậu sẽ sinh ra một công chúa chăng? Hay là con đường tơ lụa làm cho Lâu Lan giàu hơn?
Quốc vương và hoàng hậu đã đến gặp quốc sư Lâu Minh, Lâu Minh nói:
" Bài đồng dao sẽ còn được lưu hành trong ba tháng. Thỉnh cầu quốc vương và hoàng hậu chuyên chú lễ Phật, vì để tạo phúc cho quốc gia, chớ nên giải đãi”.
Trước khi công chúa ra đời, khi quốc sư lễ Phật, ông đã nhận được ý chỉ của Phật là: bảo vệ công chúa, không để nàng bị làm nhục, làm người bảo hộ cho nàng cả đời. Quốc sư trong nháy mắt, nhìn thấy hai vị Tiên nhân từ trời hạ xuống, ông cảm thấy một vị trong đó chính là mình, ông nghĩ: vị kia là công chúa, đây là duyên phận kết nối từ thiên thượng!
Khi công chúa chào đời, hoàng hậu đã ngửi thấy hương thơm ngát phòng, và mùi hương phải mất mấy ngày mới tản đi. Hoàng hậu đã đặt cho công chúa một biệt danh là: Hương Khả Nhi. Hương Khả Nhi dần dần lớn lên, nàng rất được quốc vương yêu mến, nàng có đôi mắt to, lông mi dài, mũi cao, làn da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, nụ cười vui tươi và trên người có hương thơm thanh nhã, quốc vương nói sau khi công chúa lớn lên nàng sẽ trở thành trân châu đẹp nhất thành trì Lâu Lan.
Hoàng hậu thường đưa Hương Khả Nhi đi lễ Phật, khi bái Phật, sự thành tâm của Hương Khả Nhi khiến quốc sư khen ngợi nàng. Quốc sư nói với hoàng hậu: “ thần nhìn thấy công chúa đem trái tim thuần tịnh để cung phụng trước đức Phật, trong hai mắt trong veo của công chúa, thần nhìn thấy hào quang của thiên quốc”.
Khi công chúa được 13 tuổi, nàng nói với mẫu hậu: “con muốn xuất gia tu hành”.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn nàng và nói:
“Hương Khả Nhi, con cần thận trọng nhé, phụ vương của con sẽ không đồng ý, ông ấy vẫn luôn nghĩ: cần gả con gái mình cho người như thế nào mới hạnh phúc nhỉ? Ông ấy không muốn đem một nửa quốc gia của mình làm của hồi môn”. Hương Khả Nhi nói: “con sẽ tự mình đi nói chuyện này với phụ vương”.
Hương Khả Nhi đã nói việc này với phụ vương, kết quả là quốc vương rất phẫn nộ, ông mệnh lệnh cho người giam lỏng Hương Khả Nhi lại, khiến nàng trong vòng ba tháng cần nghĩ biện pháp cải biến, chỉ cần nàng cải biến tư tưởng, ông sẽ cho phép nàng được tự do. Lời cầu xin của hoàng hậu chỉ khiến cho quốc vương thêm bực mình. Quốc vương đã lạnh nhạt với hoàng hậu, ông cự tuyệt không gặp mặt hoàng hậu.
Trước khi kế vị, quốc vương đã biết sự tình thối nát, dơ bẩn phát sinh ở một số nơi trong thành trì, ông đã che dấu bản thân, để tạo một hình tượng chân chính [về ông] trước người dân, thật ra ông đã từng mấy lần bước vào nơi bí mật như vậy, và đã từng phóng túng chính mình. Hiện tại, ông gần gũi với một kẻ nịnh thần trẻ tuổi tên Ngả Hổ, Ngả Hổ đem rất nhiều sự tình kỳ lạ nói cho quốc vương nghe, gồm cả rất nhiều sự việc thối nát. Quốc vương đều chứa đầy sự hiếu kỳ đối với một số sự tình mà Ngả Hổ nói đó, dưới sự giăng bẫy của Ngả Hổ, ông bắt đầu lén lút đi ra ngoài, bước vào một số nơi đen tối đó, ông đang phóng túng dục vọng bản thân ấp ủ đã lâu, trong nước mà ông uống, trong thực phẩm mà ông ăn, đều có các vật trợ tính [thuốc kích thích].
Các thương nhân bước vào thành trì Lâu Lan đang làm giàu cho Lâu Lan, đồng thời họ đang thỏa thích hưởng lạc và phóng túng. Thiếu nữ đồng trinh ở Lâu Lan trở thành món hàng được mua với giá cao, và thiếu nữ trong thành đã mất đi sự thuần khiết . Rất nhiều thứ đồng tính dục loạn từ phía đông và phía tây thành trì đã nhanh chóng lan rộng khắp Lâu Lan, khiến cho đạo đức của người Lâu Lan lao dốc nhanh chóng. Có rất nhiều người thuần phác ở Lâu Lan đang sa đọa, quốc vương cũng sa đọa, ông loạng choạng hồi cung, và mang theo những thứ mê muội bước vào đó.
Hoàng hậu rất sợ hãi khi thấy sự thay đổi của nhà vua, nàng cảm thấy rằng chồng mình đã trở thành một người khác, ông không còn sự liêm sỉ của bản thân, và xuất hiện biểu hiện lỗ mãng trong cử chỉ ngôn hành của ông. Tức giận trước sự thối nát đó, hoàng hậu vô cùng kinh sợ, nàng nghĩ: ma sắc dục đã khống chế quốc vương, mình nên làm thế nào đây? Quốc gia này nên làm thế nào? Nàng cự tuyệt quốc vương mang những thứ này hồi cung.
Trong điện hoàng cung ở Lâu Lan, có một bí mật được truyền thừa lâu đời, đó là hoàng hậu của các thời kỳ phải thành thạo một loại ngôn ngữ rườm rà để giải mã những bí mật cổ xưa còn lưu sót lại từ lâu, và nó cũng là cách để các hoàng hậu ghi chú về sự lý giải của họ đối với bí mật, nó được gọi là bản ghi chú. Bản ghi chú chỉ có thể được xem bởi thế hệ hoàng hậu tiếp theo.
Hoàng hậu đã dành một thời gian dài để thành thạo ngôn ngữ cổ xưa và đọc những bí mật này. Sau khi đọc những bí mật và bản ghi chú, hoàng hậu biết rõ về quá trình phát triển của thành trì Lâu Lan và lịch sử bí mật của cung điện, nàng đã kiểm chứng được một số điều đã từng xảy ra. Hoàng hậu kết luận rằng mảnh gỗ ghi chép bí mật là một lời tiên tri cổ xưa, do các cao nhân có năng lực cao cường đã dùng bút pháp bí ẩn của họ để ghi lại một số sự việc lớn đã từng phát sinh ở thành trì Lâu Lan. Trong mật trát (mảnh gỗ ghi chép bí mật) có ghi: quốc vương đời cuối cùng của thành Lâu Lan vì hoang dâm, đã mang theo phụ nữ không còn trinh khiết tiến vào hoàng cung dẫn đến quốc gia bị diệt vong.
Hoàng hậu đi gặp quốc sư Lâu Minh, nàng nói cho ông nghe những lo lắng của mình. Quốc sư nói: “chúng ta đang sống dựa theo ý chỉ của Thần, những thứ khiến con người sa đọa trong thành trì rất nhiều, nó khiến họ rời xa con đường truyền thống do Thần an bài ban cấp cho con người. Nếu Thần muốn tiêu diệt quốc gia, chúng ta sẽ chẳng còn biện pháp. Hoàng hậu tôn kính, ngài hãy quay về xem xét mật trát nhé, đó là cơ mật mà thượng thiên đã ban tặng cho vương thất, trong đó có lẽ sẽ có một số phát hiện.
Sau khi hoàng hậu hồi cung, nàng biết con gái vì không cải biến tư tưởng của mình, nên nàng bị quốc vương giam giữ vào nhà lao, và bị giam trong 108 ngày. Hoàng hậu vô cùng âu sầu, nàng biết quốc vương đã từng không nghe theo lời nàng khuyên nhủ, trong lúc phiền muộn hoàng hậu chỉ có thể đi tìm hiểu mật trát.
Trên trang cuối cùng của mật trát, hoàng hậu đã giải mã một đoạn văn tự và nội dung được giải mã đã gây sự kinh hãi cho hoàng hậu. Mật trát ghi: Một hoàng hậu vĩ đại sẽ phải chết trước cửa cung điện để ngăn người phụ nữ không trinh khiết tiến vào cung. Người phụ nữ thơm tho và người bảo hộ của cô ta [chỉ quốc vương] sẽ chứng kiến thành trì Lâu Lan bị bao phủ bởi một mảnh vải mỏng sắc vàng kim mà gió không thể lọt qua [ghi chú: ám chỉ bão cát sa mạc]. Trong một vài dòng cuối cùng của tấm mật trát, có một hào quang che dấu văn tự và hoàng hậu đã hiểu rằng cách giải thích của nàng về mật trát chỉ có thể dừng lại ở đây. Bởi vì trong phương thức của bản ghi chú mà hoàng hậu các thời đại lưu lại có nói, khi có hào quang che giấu văn tự, có nghĩa là cần phải dừng việc giải mã lại.
Quốc vương vẫn đang sa đọa, ông ta rất tin dùng Ngả Hổ, và Ngả Hổ gian xảo, giảo hoạt vẫn luôn dình mò công chúa, hắn khao khát có thể cưới được công chúa mỹ lệ, và độc chiếm quyền lực của thành trì Lâu Lan. Do đó hắn đã lập kế hoạch chi tiết, và đang tiếp tục hạ độc trong đồ ăn của quốc vương. Hắn dự tính trong một năm chất độc sẽ từ từ hại chết quốc vương, và hắn sẽ lợi dụng tín nhiệm của quốc vương đối với hắn, để xin cưới công chúa, sau đó sẽ đem giết chết vị quốc vương đang sa đọa, và như thế thành trì Lâu Lan sẽ thuộc về hắn rồi. Hắn cho rằng thông qua thuốc mê hắn sẽ khống chế quốc vương khiến ông mê muội tâm trí.
Quốc sư Lâu Minh đã nhìn thấy có rất nhiều quỷ dưới địa ngục đang bủa vây bên thân quốc vương, hoàng hậu chết trước cửa cung điện khi đang lễ Phật, ông còn nhìn thấy một bàn tay hắc ám đang hướng tới công chúa, Lâu Minh biết chức trách quan trọng nhất của mình là bảo vệ công chúa. Vì thế ông đã phái người bí mật bảo vệ công chúa.
Khi công chúa bị giam được 100 ngày, Ngả Hổ trắng trợn muốn làm nhục công chúa trong nhà tù, hắn mệnh lệnh cho người bỏ thuốc kích dục vào trong thức ăn của công chúa. Quốc sư Lâu Minh trong khi đả tọa nhìn thấy trong thức ăn của công chúa bị bỏ vào bột phấn màu vàng, ông nhìn thấy hình tượng của Ngả Hổ, liền thi triển phép thuật để gia trì Phật tính cho công chúa, ông còn lễ bái thỉnh cầu vị hộ Pháp của thế giới Phật bảo hộ cho nàng, đồng thời ông phái người tạo ra sự cố, làm liên lụy đến Ngả Hổ, khiến kế hoạch làm nhục công chúa của hắn phá sản.
Sau khi công chúa mãn hạn ngục tù trong 108 ngày, nàng vẫn không cải biến ước nguyện của mình, quốc vương đem công chúa thả ra ngoài, nhưng lại giam lỏng nàng trong lầu các trong cung, và sai thị vệ trông chừng công chúa. Trong một lần dùng bữa, quốc vương nhớ đến công chúa, ông ta say khướt nói với hoàng hậu: “phái người đưa Hương Khả Nhi đến đây, để cùng dùng bữa” và hoàng hậu đã sai cung nữ đi rước Hương Khả Nhi.
Hương Khả Nhi tới nơi, nàng quỳ bái phụ vương, quốc vương cho phép nàng ngồi bên cạnh mình. Hương Khả Nhi đột nhiên cảm thấy trong mùi rượu tản ra trên thân của phụ vương có một loại khí hận của sự mê loạn, khiến bản thân nàng cảm thấy rất bất an, nàng ngăn chén rượu của quốc vương, và nói: “ phụ vương, không nên uống nữa”. Con mắt của quốc vương mải mê ngắm nhìn con gái, giữa lúc ngẩn ngơ, trước mặt hắn xuất hiện một hình tượng người phụ nữ phóng đãng, và hắn lấy tay nâng cằm Hương Khả Nhi lên và nói: “mỹ nhân”. Hoàng hậu thấy vậy hoảng hốt nàng hô lên: “vương thượng, đó là Hương Khả Nhi, là con gái của ngài đó!”
Trong nháy mắt quốc vương liền tỉnh táo lại, ông tỏ vẻ xấu hổ. Hoàng hậu gấp rút sai tổng quản của vương cung đưa Hương Khả Nhi chạy đi.
Quốc vương tiếp tục hồ đồ, ông ta không cai quản triều chính, dưới sự kích thích của thuốc mê đã làm cho ông phàm ăn tục uống, rượu chè be bét, và ông muốn mang phụ nữ dâm đãng vào vương cung. Ông ta phái người nói với hoàng hậu đi rước đón ông ta. Hoàng hậu ăn mặc trang nghiêm, đứng đợi ông ta ở trước cửa cung điện, nàng phải ngăn cản quốc vương. Quốc vương nhìn thấy hoàng hậu, hoàng hậu quỳ xuống trước mặt quốc vương, nàng khẩn cầu quốc vương đuổi người phụ nữ kia đi, một chút lý trí của quốc vương đang phát huy tác dụng, ông ta sai người đuổi cô gái kia đi, và bản thân mình đứng tại cửa cung điện, trong lòng trống rỗng.
Hành vi của quốc vương không thay đổi, mặt ma tính lại dẫn dắt dục vọng của ông, khiến ông ta ngày qua ngày đang phóng túng chính mình, và lời gièm pha dần dần truyền ra: quốc vương có dính dáng với vợ của đại thần, quốc vương và phụ nữ dâm đãng cùng uống rượu, mua vui, quốc vương cưng chiều đàn ông [đồng tính luyến ái] ở Lâu Lan. Người dân Lâu Lan, các thương nhân và hoàng hậu cũng đều biết rõ chuyện đó, hoàng hậu vì vậy rất đau lòng. Nàng lo rằng quốc vương là người ứng với kiếp cuối cùng [trong lời tiên tri].
Quốc vương sa đọa trong dục vọng, phóng túng trong mê mờ, ông ta đem vị trí của hoàng hậu hứa ban cấp cho người phụ nữ phóng đãng, và ông ta bắt đầu bất kính với Thần Phật, và lại quỳ bái tôn sùng tà linh ngoại lai. Sự sùng bái ma quỷ của ông ta, khiến thượng thiên tức giận, thần linh trên đàn Huyền Thiên và đàn Triệt Địa đã rời khỏi tượng Thần, địa mạch của Lâu Lan bắt đầu xuất hiện biến động, quốc sư đã biết rõ điều này.
Trong tâm hoàng hậu minh bạch, lỗi kinh hoàng của quốc gia cuối cùng đã đến, nàng sai thị vệ đánh lạc hướng về hướng đại điện, sau đó nàng đem thả con gái từ lầu các ra, và sắp xếp khi trời tối sai quốc sư đưa công chúa trốn thoát ra ngoài. Nàng thỉnh cầu quốc sư hãy bảo vệ cho con gái mình. Hoàng hậu đem mật trát giao lại cho quốc sư, nàng đem bản ghi chú lưu cấp cho con gái, rồi rơi lệ ôm lấy con gái, nói không lên lời. Quốc sư đem hạt đan dược tặng cho hoàng hậu, để nàng đưa cho quốc vương uống, và đem một hạt đơn dược khác và một phong thư bỏ vào trong một túi gấm, để hoàng hậu đem túi gấm giao cho thị vệ của vương cung.
Hoàng hậu hồi cung, nàng đem túi gấm giao cho thi vệ của vương cung rồi nàng đi gặp quốc vương. Quốc vương đang nằm trên giường bệnh, ốm yếu nhợt nhạt, hoàng hậu cho quốc vương uống đan dược. Hoàng hậu quay về tẩm cung, nàng cảm thấy có một con thuyền nhỏ đang phiêu diêu trong mưa gió trong cung điện nguy nga tráng lệ, nghĩa là nàng cảm thấy cung điện sẽ bị hủy diệt, nàng bí mật chuẩn bị hai thanh đoản kiếm, một thanh dắt vào bên hông, một thanh dắt ở dưới chân, nàng quyết định dùng cái chết đến để ngăn cản quốc vương đem người phụ nữ dâm đãng tiến vào cung, trái tim nàng nhỏ lệ đau thương và tuyệt vọng.
Quốc sư sắp đặt công chúa ở trong mật thất, và nàng đang đọc bản chép tay [bản ghi chú]. Nàng nhìn thấy vận mệnh của quốc gia trong bản ghi chú, kết cục của phụ vương và mẫu hậu, điều đó khiến trái tim nàng như bị dao cứa. Quốc sư đi đến, sự bình thản của ông khiến công chúa an tâm trở lại, quốc sư đứng trong mật thất rất lâu, rồi mới mở lời nói, ông nói: “mật trát của vương cung tồn tại đã lâu, thần biết hết thảy những gì trong đó nói, thần, chính là người viết ra mật trát này, thần đã từng là quốc sư [các đời trước], lần cuối cùng này lại chuyển sinh thành quốc sư, thần chỉ có một sứ mệnh, đó là bảo hộ ngài. Mấy hàng chữ cuối cùng trong mật trát đã được Thần Phật phong ấn, bởi vậy chính hoàng hậu cũng không thể phá giải, ngài hãy xem xem mấy hàng chữ cuối cùng, nếu như ngài có thể hiểu rõ, thì hãy đến gặp thần”. Quốc sư liền rời đi, công chúa nhìn chăm chú vào mấy hàng chữ cuối cùng trong mật trát, nàng phát hiện có một đoàn hào quang đang lấp lánh, công chúa vẫn đang chăm chú nhìn vào đoàn hào quang.
Hai hôm sau, công chúa nhìn thấy hình tượng của hoàng hậu các thế hệ trước trong một đoàn hào quang, nàng phát hiện mẫu hậu của mình không chỉ một lần làm hoàng hậu của thành trì Lâu Lan, bản thân nàng cũng không chỉ một lần từng làm công chúa, quốc sư cũng không chỉ một lần từng làm quốc sư. Hào quang trước mắt nàng đang biến hóa màu sắc, công chúa nhìn thấy cảnh tượng trên thiên thượng, nàng nhìn thấy kiến trúc trên thiên thượng, thấy mấy vị Tiên nhân đang tiếp nhận chỉ dụ của thiên thượng, và một trong số người đó chính là nàng. Chỉ dụ được giữ trong tay, trên đó có một bức họa đồ, trên họa đồ có một tòa thành, tòa thành dần dần biến mất, nó biến thành sa mạc, rồi không thấy sa mạc nữa, trên mặt bức họa xuất hiện một cây bút Thần, bút Thần lúc mở ra lúc đóng lại, lấp lánh ánh hào quanh, nàng nhìn thấy một số Tiên nhân mang theo chỉ dụ bắt đầu hạ xuống, trước lúc hạ xuống thế gian con người, nàng nhìn thấy mấy Tiên nhân này biến thành hình tượng người thường, trong số họ gồm có nàng, quốc sư, mẫu hậu, phụ vương, cùng một nam tử trong làn khói sương mờ mịt. Khi này hào quang trên mật trát càng ngày càng yếu, nó chỉ trực biến mất. Công chúa phát hiện mấy hàng chữ cuối cùng trong mật trát biến mất.
Công chúa đến gặp quốc sư. Quốc sư còn chưa chờ công chúa mở miệng, ông đã nói: “ ngài đi theo thần”. Quốc sư dẫn công chúa đi trên một xe ngựa, họ đi tới một sườn dốc trên núi ở ngoại thành trì. Quốc sư tìm đến một cái ao động [động trũng sâu trên núi] trên vách núi, công chúa ngồi xuống, nàng đón nhận bọc hành lý trong tay quốc sư, quốc sư cũng ngồi xuống, rồi ông xếp bằng đả tọa.
Cùng lúc đó, tại cửa cung điện, quốc vương say lướt khướt đưa theo người phụ nữ phóng đãng chỉ trực tiến vào vương cung, hoàng hậu đau đớn cản trở. Nàng cho quốc vương ăn một cái tát vào mặt, sự điên cuồng liều lĩnh của quốc vương khiến hoàng hậu không thể nhẫn chịu được nữa, hoàng hậu cầm lấy đoản kiếm, nhắm vào mình, quốc vương đá bay thanh đoản kiếm đó làm nó văng rách mặt của ả phụ nữ kia, quốc vương tức giận gạt ngã hoàng hậu, sau đó ông ta dùng vạt áo lau vết máu cho người phụ nữ kia, rồi dắt lôi người phụ nữ kia đi, ông muốn đưa ả đó bước vào vương cung. Hoàng hậu rút ra thanh đoản kiếm khác dắt ở dưới chân của nàng, nàng loạng choạng đứng lên, và lao tới trước mặt quốc vương, rồi dùng thanh đoản kiếm đâm ngay vào trước ngực của mình, nàng dùng sức ấn đoản kiếm ngập sâu hơn, và rồi hoàng hậu đổ máu ngã xuống trước cửa vương cung.
Quốc vương bối rối, ông ngỡ ngàng nhìn hoàng hậu ngã xuống, chân ông không còn kiểm soát được nữa, tâm trí ông ta mất phương hướng, ông ta dắt người phụ nữ kia bước qua thân thể của hoàng hậu, rồi bước về hướng vương cung, mắt ông ta nhìn chằm chằm vào bậc thềm, rồi ngừng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào thân thể hoàng hậu, và nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, đột nhiên quốc vương kinh hoàng chỉ vào người phụ nữ bên cạnh mình, lớn tiếng quát: “quỷ, quỷ, ngươi là quỷ!”...... Tâm trí ông ta điên cuồng đẩy người phụ nữ phóng đãng kia từ trên bậc thềm ngã xuống.
Tại vương cung tráng lệ, uy nghiêm, quốc vương phát điên, hoàng hậu thì đã chết, bản thân bị bệnh thì làm sao, công chúa không thấy nữa. Quốc sư nhìn thấy quốc mạch và địa mạch của Lâu Lan đều đã đứt đoạn rồi. Thủy Thần La Bố không muốn nhìn thấy bến nước, Ông không muốn ở trong nước, bởi vì vật chất ở trong nước đã nhanh chóng bốc mùi, La Bố quyết định rời khỏi nơi này, Ông đem số nước ở ngoài thủy mạch thu vào trong túi nước, rồi chuẩn bị rời đi, Ông biết rõ đức của ngũ hành của Lâu Lan đã bại hoại, quốc vương không còn là quốc vương. Nhưng bởi thiên ý khiến Ông ở lại phía đông nam của thành trì Lâu Lan thêm mấy ngày.
Thị vệ và tổng quản trong vương cung, lúc này chiểu theo sự dặn dò ở trong túi gấm, điều động thị vệ, đem xác của hoàng hậu bỏ vào trong quan tài, rồi mai táng. Hai người họ dùng dây lụa trói quốc vương lên trên giường, và đem đan dược cho quốc vương uống, quốc vương tỉnh táo trở lại, uống xong đan dược, ông ta miễn cưỡng gắng gượng thân thể đứng dậy. Dưới sự giúp sức của thị vệ và tổng quản, đối ngoại thì nói là quốc vương sinh bệnh, thị vệ và tổng quản sẽ thay mặt quản lý việc quốc chính. Ngả Hổ ngụy tạo chỉ dụ, hắn nói là quốc vương nhường ngôi cho mình, hắn cần phải chuẩn bị để làm quốc vương, hắn phái người đi khắp nơi tìm công chúa, Ngả Hổ muốn bước vào vương cung. Thị vệ điều động lực lượng mật vệ để đối kháng với lực lượng của Ngả Hổ ở trước cửa cung điện, có rất nhiều đại thần đang quan sát, dân chúng đang xì xào bàn tán.
Vào lúc này, ở đô thành xuất hiện một người điên tóc trắng xóa, ông ấy không ngừng hô hào trước mặt mọi người: “con người sẽ chết sạch, mau chạy theo tôi đi!”
Ông ta gào thét rồi lại hô, lại hô, ông ấy chạy một vòng rồi lại một vòng trong thành trì, mọi người đều cười nhạo lời ông ta nói, và khinh bỉ ông ấy. Ba ngày sau ông già điên đó biến mất.
Quốc sư đả tọa bất động trong ao động, ba ngày trôi qua. Công chúa cũng đang đả tọa, nhưng thấy đói bụng, nàng liền mở bọc hành lý, bên trong đó có lương khô và nước. Vào giữa trưa ngày thứ tư, quốc sư xuất định, ông nói: “cát vàng sẽ ập tới đây , chúng ta sẽ tận mắt nhìn thấy thành trì Lâu Lan diệt vong, ao động này tạm thời sẽ không bị cát vàng bao phủ. Nguyên thần bất diệt, chúng ta sẽ lại gặp lại ở thời mạt thế lúc mà còn xấu xa tồi tệ hơn lúc này, và chúng ta sẽ giải mã sự biến mất của quốc gia này, đây là sứ mệnh của chúng ta.”
Quốc sư đứng trong ao động, và công chúa đứng bên cạnh ông. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, để nhìn ngắm thành Lâu Lan. Bầu trời dần dần biến thành tối tăm, đám mây đang biến hóa thành hình bản đồ đáng sợ, gió đột nhiên nổi lên, và càng ngày càng lớn, trong gió có lẫn cát. Tại hướng đông nam, có một biển cát mênh mông, cuốn sạch [Lâu Lan].
Lúc này, trước mặt quốc sư xuất hiện một sinh mệnh hình quỷ dị, giống như quỷ sai, nó nhìn thấy công chúa, và nói:
“trên thân công chúa có vật chất bại hoại, nàng cần đi đến địa ngục để tiêu bỏ vật chất đó nhé!”
Quốc sư đứng trước mặt công chúa ngăn cản quỷ sai lại, ông trách mắng quỷ sai, quỷ sai liền rút lui. Quốc sư quay đầu nhìn công chúa, và nói: “ngài vén ống tay áo bên phải lên”. Công chúa vén ống tay áo lên và kinh ngạc nhìn thấy một bọc màu đỏ trên cổ tay, nàng không biết về nó, đó là khi nàng còn ở trong tù đã bị Ngả Hổ sai người tập kết dược vật phóng hạ lên người nàng. Trong tay quốc sư xuất hiện một thanh đoản kiếm, ông cắt cái bọc trên cổ tay của công chúa đi.
Lúc này, một ân thanh xuất hiện: “ không được làm thế, nếu ngươi làm như vậy, đến thời mạt thế khi các ngươi gặp lại nhau, ngươi sẽ khiến công chúa bị lừa gạt và dơ bẩn, trước hết ngươi cần lập tức để công chúa hạ xuống địa ngục.” Quốc sư còn chưa nói gì, ông đã phi thanh đoản kiếm đến để cắt đứt cái bọc đỏ kia đi, rồi lại lấy bột phấn rắc lên cổ tay của công chúa. Âm thanh kia nói: “ngươi không nghe theo an bài của chúng ta, thời mạt thế khi gặp lại nhau ngươi sẽ cấp cho công chúa sự phiền phức”. Quốc sư nói: “công chúa có sứ mệnh của mình, nàng cần phải nhìn thấy Lâu Lan biến mất, nàng ấy cần phải nắm chặt bút Thần và dùng thủ pháp thuần tịnh, để đi giải mã Lâu Lan, các ngươi không được cản trở”. Quốc sư nói với công chúa: “ ngài chú ý trước mắt, cần phải tóm chặt lấy cây bút màu vàng”. Quốc sư nhìn thấy sinh mệnh âm tính vẫn còn quấy nhiễu, ông khai triển phép thuật, tiêu hủy sinh mệnh tà ác.
Công chúa nhìn thấy cây bút vàng kim xuất hiện trước mắt, nàng chộp chặt lấy cây bút vàng, cây bút liền rơi vào tay công chúa. Một âm thanh tà ác vang lên : “quốc sư, ngươi đợi phiền phức ở thời mạt thế nhé!” Quốc sư nói: “ta không sợ, đến thì đến nhé”. Ông không biết, thanh âm này đáp, tại không gian khác ông đã lập một giao ước, đến lúc đó sẽ có phiền phức xuất hiện.
Lúc này, cát vàng đầy trời đã chôn vùi thôn xóm phía đông nam thành Lâu Lan, nó liên tục ào ào kéo về thành Lâu Lan, công chúa nhìn xuyên qua lớp bụi cát vàng dài đằng đẵng, nàng nhìn thấy đằng sau cát vàng đó có xuất hiện Thần Tiên, trong tay Thần Tiên cầm một cái sa bàn, đang từ từ đổ cát ra, công chúa nghe thấy Thần Tiên nói: “nguy nga quá”. Công chúa nhìn thấy, mỗi một hạt cát đều là sinh mệnh, bọn chúng nhảy nhót reo hò, nói rằng cần chôn vùi thành trì dâm loạn. Công chúa nghĩ: “quả là một trường tai nạn!” cát vàng rất nhanh cấp tốc tiến về phía trước, rất nhanh toàn thành đều ngập chìm trong cát, chúng thổi mạnh tiến về hướng tây bắc, Lâu Lan chính là bị biến mất nhanh chóng như vậy.
Quốc sư nói: “thần cần ở lại địa phương này, công chúa, ngài chạy về hướng đông nam nhé, pháp lực của thần sẽ bảo hộ ngài, ngài sẽ gặp được một người tự xưng là La Bố, Ông sẽ chỉ rõ cho ngài nơi cần đến”. Quốc sư nói xong, ông bắt đầu ngồi đả tọa. Công chúa rời đi, nàng đang trong hành trình nguy nan phía trước, khi gặp được La Bố, Ông đã trông nom cho công chúa, để nàng chạy đến nơi có người ở, La Bố nói: “ ta có một viên thuốc, sau khi uống vào, mùi hương trên cơ thể nàng sẽ biến mất, dung mạo sẽ biến đổi, giọng nói sẽ thay đổi, như thế này nàng sẽ rất an toàn, nàng có đồng ý uống nó không?” công chúa gật đầu đồng ý, nàng đã uống viên thuốc.
Tại địa phương này xuất hiện một đứa trẻ xấu xí, nó được chủ quán trọ thu nhận, và trở thành người hầu làm những việc lặt vặt trong quán, nó được gọi là “Sửu Nhi”. Tại địa phương này, Sửu Nhi thường qua lại với lái buôn, và những người lái buôn đang kinh ngạc nói về sự tình kỳ lạ: Lâu Lan biến mất rồi, địa phương đó biến thành sa mạc, sống không thấy người, chết không thấy xác, tất cả mọi người đều lĩu lưỡi không nói lên lời, họ cảm thấy thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sửu Nhi ở địa phương này, nghe được rất nhiều hồi ức của khách thương về sự giàu có, và cuộc sống phóng đãng của Lâu Lan, Sửu Nhi cũng tò mò trước sự biến mất của Lâu Lan. Trong quán trọ Sửu Nhi chứng kiến rất nhiều sự tình bại hoại, nhưng rất nhiều chuyện sự tình mờ ám ở Lâu Lan nó vẫn chưa biết, nó nghĩ: “con người vì sao mà tự biến mình thành cầm thú như thế này?
Sửu Nhi thường gặp quốc sư ở trong mộng, những việc làm của quốc sư trong sa mạc, và nó còn nhìn thấy các vị Thần Tiên khác, có một vị Thần Tiên tung ra “giải thi trùng” ( vi trùng phân hủy xác chết) để chúng đem xác chết dưới đất đều phân giải, có một lần, ở trong mộng Sửu Nhi nói với quốc sư, bé nói tự mình không thấy an lòng, có kẻ có ý xấu, chúng dùng bàn tay dơ bẩn bám vào bé, quốc sư nói: “con đi thỉnh cầu La Bố, Ông sẽ giúp con”. Trong mộng Sửu Nhi tìm đến La Bố, Ông cấp cho bé đầy thân là những quả cầu xoẹt xoẹt, quả cầu đang lớn dần, rồi lập tức nó bao phủ lấy Sửu Nhi, Sửu Nhi tỉnh dậy, bé phát hiện ra người có dụng ý xấu khi sờ vào người mình, chúng đều hét lên, và không ai dám quấy nhiễu bé nữa.
Sự biến mất của Lâu Lan là thể hiện an bài của Thần, nhưng mà sự việc này cũng là bị cựu thế lực cưỡng chế thêm vào những an bài của bọn chúng. Sinh mệnh mà cựu thế lực tổ chức an bài muốn cho công chúa hạ xuống địa ngục, khi quốc sư cản trở việc đó, bọn chúng lại uy hiếp nói: “ ngươi cự tuyệt an bài của bọn ta, thời mạt thế tương lai gặp lại, ngươi sẽ mang phiền phức đến cho công chúa”. Kết quả ở trong đời này, quốc sư cùng với công chúa từng bị lời đồn nhảm nhí làm tổn thương. Vì để quốc vương đạt tới đầy đủ sự ngu xuẩn, có thể chiểu theo kịch bản mà diễn, nhằm thỏa mãn mục đích của bọn chúng, cựu thế lực không tiếc dùng dược vật để khống chế quốc vương.
Các nhân vật trong bài viết này, đều là do đệ tử Đại Pháp phân vai mà diễn, đặc biệt nhân vật chính trong thời kỳ đó, tại đời này không hề thay đổi, cựu thế lực cố ý tạo ra các nhân vật một chính một phản, trong khi bảo lưu những gì bản thân chúng muốn, chúng đã tạo ra oán duyên cùng vật chất bại hoại trong khi các nhân vật luân hồi.
Quốc vương và người phụ nữ phóng đãng trong bài này, trong khi tu luyện ở đời này, do uyên duyên loạn thế được tạo ra trong mấy đời liên tiếp, vì thế trong giao tiếp ở đời này họ đã xuất hiện mối hận suốt đời; lý do là khi Ngả Hổ chuyển sinh đến làm đồng tu, hắn đã bịa đặt ác ý cho đồng tu do công chúa chuyển sinh thành, người phụ nữ phóng đáng trong đời này gặp được đồng tu là hoàng hậu chuyển sinh, oán hận cùng sự tật đố của cô ấy biểu hiện cực kỳ mãnh liệt. Sinh mệnh con người ở trong luân hồi, ký ức tồn chứa trong quá khứ, một số điều này trong tu luyện cần tu bỏ đi.
Vì thế đệ tử Đại Pháp giữa lúc làm việc cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau cũng sẽ có mâu thuẫn. Nhưng trở thành người tu luyện, là sinh mệnh đồng hóa với đặc tính Chân, Thiện, Nhẫn của vũ trụ, chúng ta cần trong mâu thuẫn mà hướng nội vô điều kiện tu chính bản thân, chúng ta cần buông bỏ những ân oán và được mất trong lịch sử.
Người Lâu Lan bởi vì đạo đức xuống dốc, đã bị hủy diệt trong bão cát; Bắc Kinh ở đời này, so với Lâu Lan trong lịch sử, do chịu sự khống chế của tà linh cộng sản, nó đã trở thành đạo tặc cướp nước, đang tàn sát làm bại hoại cảnh quan mà Thần sáng tạo cho con người sinh tồn. Trung Quốc thời nay, khiến cho quốc mạch bị thương tổn, địa mạch tàn khuyết, đoạn đứt, thủy mạch ô nhiễm, khí hậu dị thường, nó tiết độc oán trời, phá hoại tự nhiên, lấy sự tàn sát nhân dân làm tài năng, nó bức hại người tu luyện, tội ác , ác báo đã đang báo ứng tà đảng trung cộng.
Mấy năm trước một lần trong lúc phát chính niệm, tôi nhìn thấy Trung Nam Hải và địa ngục có sự liên thông, khi cánh cửa địa ngục thả thao thiết [ghi chú của người dịch: thao thiết: con ác thú trong thần thoại, hoa văn trên đồ đồng của Trung Quốc], ánh sáng u lam hỏa của âm giới trùm lấy Trung Nam Hải, giống như quỷ dị thường. tôi cùng một vị đồng tu nói đến cảnh tượng này, đồng tu nói: “có không ít cao nhân trong dân gian cũng biết sự tình này.”
Trong cuốn sách "Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản", trong sách nói: "sự sa mạc hóa được người ta gọi là “thiên mạc” ở huyện Hoài Lai, tỉnh Hà Bắc, hiện chỉ cách Bắc Kinh 70km. Bắc Kinh có thể là thành phố cổ Lâu Lan tiếp theo biến mất vào sa mạc."
Năm tháng dài dằng dặc, thành trì Lâu Lan đã được giải mã, thời gian trôi nhanh và di chỉ được phục hồi (di chỉ Lâu Lan được khai quật năm 1901). Mỗi ngày khi Chính Pháp chưa kết thúc, đối với thế nhân mà nói đây là đều là hy vọng, và chúng tôi khuyên con người thế gian không nên múa may theo hồng ma cộng sản, hãy mau chóng lựa chọn thiện lương, bước hướng trên đường trở về nhà.
Dịch từ: