Tác giả: Thiện dũng
[ChanhKien.org] Từ nhỏ, tôi rất ít khi chơi đùa với các bạn đồng trang lứa mà chỉ thích đọc sách. Trong số các sách mà tôi đọc có một số kinh sách của Đạo gia và Phật gia, những nội dung trong đó khiến tôi suy ngẫm nhiều về ý nghĩa nhân sinh. Vào học kỳ hai của năm thứ nhất đại học, tôi đã mua một cuốn tạp chí khí công. Trên trang bìa của cuốn tạp chí là bức ảnh của Sư phụ đang ngồi đả tọa. Cuốn tạp chí giới thiệu sơ lược các bài công pháp của Pháp Luân Công. Sau khi xem xong, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, vì vậy tôi đã tự học các động tác Pháp Luân Công theo các hình ảnh và giải thích trong bài viết. Tôi cảm thấy toàn thân ấm nóng, thân thể căng lên và tràn đầy năng lượng, tôi nhận ra công pháp này không tầm thường. Khi tôi tự học Pháp Luân Công, đôi khi tôi có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cột ánh sáng màu vàng kim thông thẳng lên trời.
Sau đó, tôi nghe nói rằng Sư phụ Lý sắp đến Cáp Nhĩ Tân giảng Pháp, vì vậy tôi đã mua vé sớm một tháng để không bỏ lỡ cơ hội đó, đồng thời tôi còn được cấp một thẻ học viên.
Ngày 05 tháng 08 năm 1994 là ngày đầu tiên tôi tham gia khóa học, từ sáng sớm tôi đã đến hội trường khúc côn cầu Phi Trì nơi Sư phụ truyền Pháp. Vì Cáp Nhĩ Tân sắp tổ chức thế vận hội châu Á, nên hội trường phía tây đang được cải tạo mở rộng, phải dùng tấm vải ngũ sắc lớn để che phần công trình đang thi công. Chỗ tôi ngồi ở giữa hội trường phía nam, lúc này các học viên tham gia lớp học đang lần lượt đến, ước tính có khoảng 4000 người. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên như sấm ở phía cửa ra vào hội trường, một dáng hình cao lớn xuất hiện giữa hội trường, tôi nhìn thấy Sư phụ với gương mặt thân thiết và uy nghiêm, mái tóc đen nháy, Ngài bước lên bục giảng, sau khi thử hệ thống âm thanh, Sư phụ bắt đầu giảng bài. Nghe những lời giảng giải đơn giản, dễ hiểu mà nội hàm thâm sâu của Sư phụ, tôi bỗng nhiên minh bạch ra được những vấn đề nhân sinh mà tôi đã suy ngẫm bao lâu nay. Trước khi tham gia lớp học, nhận thức thông thường về tu luyện của tôi là con người nếu muốn tu thành Phật trong một số Pháp môn, ít thì phải mất vài đời, nhiều thì phải mất mười mấy đời, mà vẫn cần phải xuất gia tu luyện mới có thể giải thoát khỏi nỗi khổ luân hồi trong tam giới. Nhưng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lại không cần xuất gia, chỉ cần tu luyện tại thế tục mà vẫn đạt đến viên mãn trong một đời, chứng ngộ Phật quả, đây quả là cơ duyên vạn năm khó gặp.
Hàng ngày, lớp học Pháp bắt đầu lúc 06 giờ tối và kết thúc lúc 08 giờ tối, vì lúc đó trường học đang nghỉ hè nên tôi đăng ký ở lại trường, nhà trường tập trung những nam sinh nghỉ lại trong một phòng ngủ lớn, hàng ngày tôi đều đạp xe đến hội trường nghe Sư phụ giảng Pháp.
Ngày đầu tiên nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi đã hiểu rõ rằng Pháp Luân Công là Đại Pháp tu Phật chân chính, trong giảng đường có tới gần 4000 người nhưng rất yên tĩnh, chỉ có lời giảng Pháp của Sư phụ từ bi vang vọng. Trong khi nghe Pháp, tôi có cảm giác những luồng khí lạnh trong cơ thể mình không ngừng bài xuất ra ngoài, thân thể ngày càng nhẹ nhàng. Khi Sư phụ giảng Pháp xong, một học viên nam đứng trên bục giảng biểu diễn động tác làm mẫu, Sư phụ đi xuốn hội trường sửa động tác cho các học viên. Sau khi trở lại phòng ngủ chung, tôi luyện lại một lần bài công pháp thứ nhất, và ngủ thiếp đi ngay sau đó. Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, tôi thấy tâm trí của mình thanh tỉnh lạ thường.
Vào ngày thứ hai khi Sư phụ giảng về chủ đề khai mở thiên mục, tôi cảm thấy đầu của mình sưng lên và tê, tiếp đó ở trước trán tôi xuất hiện một màn hình màu, trên đó có phản chiếu một số hình ảnh. Một số trạng thái, hiện tượng về công năng mà Sư phụ giảng sau đó đều phản ánh trên thân thể tôi. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đa số học viên căn bản không nghe Sư phụ giảng Pháp trong không gian của người thường, mà được Sư phụ dùng pháp lực gia trì tiến nhập vào thế giới thiên quốc của Sư phụ để nghe giảng Pháp. Những sinh mệnh nghe giảng Pháp không chỉ có học viên mà còn có rất nhiều “Thiên nhân” ở các tầng thứ khác nhau, sinh mệnh trong các thế giới vi quan của mỗi lạp tử không khí đều nghe Sư phụ giảng Pháp. Có sinh mệnh có hình tượng Phật, hình tượng Đạo, hình tượng Thần phương Tây trong các sách cổ; có một số hình tượng Thần chưa từng xuất hiện trong các ghi chép lịch sử; một loại nữ Thần có hình tượng tóc màu tím nhạt, đồng tử có màu nho chín, xung quanh đầu có vầng hào quang màu trắng, toàn bộ thân thể họ bao phủ một vầng hào quang lớn màu tím. Họ mặc y phục màu trắng, hai bên y phục có thêu những hình thêu màu vàng kim trông rất đẹp mắt, trên đầu đội một vương miện thủy tinh màu tím nhạt, cổ và cánh tay đều đeo những đồ trang sức rất tinh xảo, tạo nên cảm giác vừa thần thánh vừa mỹ lệ, khác hẳn người thường, không ngôn ngữ nào của nhân loại có thể miêu tả được. Còn có những vị Thần không mang hình tượng nhân loại mà là hình tượng kim cương nhưng cũng uy nghiêm và thần thánh vô tỷ. Tôi phát hiện rằng mặc dù các chúng Thần, thiên nhân ở vô số tầng thứ đang nghe Sư phụ giảng Pháp nhưng tuyệt nhiên không có vị nào đứng hoặc ngồi, tất cả đều quỳ để nghe Sư phụ giảng Pháp, chỉ có học viên Đại Pháp trong hội trường là ngồi nghe giảng Pháp, điều này khiến trong thâm tâm tôi cảm thấy bất an! Để không bỏ lỡ cơ hội quý giá được nghe Phật Pháp này, tôi rất căng thẳng cố gắng hết sức ghi nhớ từng lời giảng của Sư phụ, tập trung toàn bộ tinh thần để không bị quên bất cứ điều gì. Sau này khi có được cuốn sách quý “Pháp Luân Công Trung Quốc” từ một người bạn đồng tu khác, lúc đó tôi mới bớt được tâm trạng căng thẳng.
Ngày thứ ba khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi phát hiện rằng tuy thân thể Sư phụ đang giảng Pháp tại đây nhưng Phật thể của Ngài trong các tầng thứ khác nhau ở không gian khác thì vừa giảng Pháp, vừa đả đại thủ ấn trong các không gian khác nhau, đồng thời từ trong thân thể Sư phụ phát ra rất nhiều công, rất nhiều công năng màu vàng kim, Pháp Luân rơi lên thân thể tại các không gian khác nhau của học viên, có một số học viên xuất hiện Pháp Luân ở vị trí bụng dưới. Sau khi trở về phòng ngủ chung, tôi một mình luyện bài công pháp thứ hai, một Pháp Luân lớn chầm chậm xoay chuyển giữa hai cánh tay, khi Pháp Luân xoay chuyển thì giống như có một luồng điện chạy qua hai cánh tay và thân thể, có cảm giác tê như bị điện giật. Khi tôi luyện công, có 48 vị Thiên Thần có hình tượng binh sỹ thời cổ đại, đầu đội mũ giáp đứng xung quanh tôi, họ trông rất cung kính, ánh mắt đầy thần thái, tay cầm các loại binh khí sắc nhọn, sáng loáng đứng bên cạnh bảo vệ tôi. Tám vị Thần Kim Giáp đứng gần tôi nhất mặt hướng ra ngoài, tay cầm đao sắc đứng canh gác, ở vòng ngoài cùng xa nhất là 16 Thần long nhiều màu sắc, mỗi con chân dài mấy chục mét, phần lớn có màu vàng kim và màu xanh lục, vảy phủ toàn thân, ánh mắt sáng chói, liên tục bay lượn xung quanh và canh giữ nghiêm ngặt, thân thể của rồng có thể tùy ý biến lớn thu nhỏ. Tại không gian khác, trong một phạm vi rất to lớn nhìn không đến tận cùng, không có sinh mệnh nào khác, chỉ có Pháp thân của Sư phụ đứng giữa không trung, khuôn mặt mỉm cười hiền từ coi sóc tôi luyện công. Lúc đó, trong tâm tôi không thể bình tĩnh được, nước mắt hạnh phúc tuôn từ trong tim, tôi biết rằng cuộc đời này của tôi đã định là một đời tu luyện, tôi thực sự đang đi trên con đường trở về nhà.
Ngày thứ tư nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi xuất hiện hiện tượng buồn ngủ, tôi hiểu được rằng đó là để thanh lý nghiệp bệnh, tôi mở to mắt, mạnh mẽ áp chế cơn buồn ngủ, sau khi kiên trì một thời gian, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ lấy ra một con rết dài khoảng 5cm từ trong đầu tôi, nó liên tục dãy dụa, miệng phun ra rất nhiều chất dịch và phát ra tiếng kêu chít chít. Lúc đó tôi cảm thấy đầu mình nhẽ bẫng, không còn chút buồn ngủ nào hết. Khi Sư phụ giảng Pháp xong, tôi nhìn thấy trong thân thể của một nữ học viên đi ngang qua tôi có một nguyên anh cao cỡ khoảng đứa trẻ 13-14 tuổi, nguyên anh này cũng có hình tượng nữ, trông vô cùng thuần khiết và thần thánh. Tôi rất kinh ngạc, khi dùng công năng túc mệnh thông để xem xét kỹ mới biết cô ấy đã đắc Pháp vào mùa xuân năm 1993, mới tu luyện chưa đầy hai năm mà đã đạt đến cảnh giới cao như vậy, Đại Pháp quả thật là vĩ đại! Điều này căn bản là không thể xảy ra trong các pháp môn “tu luyện” khác.
Vào ngày thứ năm tham gia khóa học, tôi được khai mở một phần ký ức về các đời chuyển sinh của mình, một số sự việc trong các đời chuyển sinh lần lượt hiện ra rõ mồn một trước mắt, một sự việc làm tôi ấn tượng sâu sắc nhất đó là vào triều Minh tôi đã theo Sư phụ tu luyện, Sư phụ đã thọ ký cho tôi ở hai vị trí: thiên mục và trái tim. Tôi phát hiện một nam đồng tu đến từ nhà máy sắt thép Lăng Nguyên, tỉnh Liêu Ninh ngồi bên cạnh tôi đã từng là đệ tử thân truyền của Phật Thích Ca Mâu Ni khi Ngài còn tại thế, anh đến từ một thiên quốc rất xa xôi và mỹ lệ.
Trong thời gian diễn ra lớp học, có một ngày Sư phụ vừa mới ngồi lên bục giảng thì một nhân viên tới báo cáo việc cần xử lý, Sư phụ vội vàng rời đi, một lúc sau Ngài quay lại. Hóa ra có một học viên từng tham gia lớp học đã chết vài ngày, gia đình học viên này đã rất vô lý yêu cầu Sư phụ cứu sống người đó, còn nói những lời bất kính với Pháp. Tôi nghe vậy nghĩ đây rõ ràng là ma can nhiễu Sư phụ truyền Pháp, can nhiễu học viên đắc Pháp, tôi kiên quyết không nhận loại can nhiễu này, tôi ngầm hạ quyết tâm dù bất kể tình huống khó khăn thế nào tôi vẫn sẽ kiên định tu luyện Đại Pháp cho đến khi viên mãn. Khi tôi quay trở lại ký túc xá và bắt đầu luyện bài công pháp thứ ba Quán Thông Lưỡng Cực pháp, tôi thấy các cơ thể của mình trong các không gian khác trở nên vô cùng to lớn, đứng trong vũ trụ, đỉnh thiên lập địa, không có khái niệm nhục thân của con người nữa.
Vào ngày thứ sáu nghe giảng Pháp, tôi cảm thấy thân thể của mình trong không gian khác trở nên ngày càng to lớn, tâm và thân của tôi được gột rửa trong ánh Phật quang tường hòa và dễ chịu, tôi ước thời gian vĩnh viễn định lại ở thời khắc đó để có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Sư phụ. Khi nghe Sư phụ giảng Pháp, trên đỉnh đầu của một số học viên mới đã xuất hiện công trụ, quang trụ trên đỉnh đầu một số học viên cũ cũng trở nên sáng hơn. Học viên tham gia khóa học lúc đó thực sự được uy đức vĩ đại và pháp lực của Sư phụ gia trì, đẩy lên đến cảnh giới cao siêu thường.
Trong hai ngày tiếp theo, mỗi ngày Sư phụ giảng hai bài Pháp, khi luyện bài công pháp Pháp Luân chu thiên Pháp, tôi phát hiện rằng không chỉ các khí cơ trên bề mặt thân thể vận chuyển, mà các thiên thể to lớn tại không gian ở tầng thâm sâu hơn cũng vận chuyển, lấp lánh ánh sáng, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục, khiến con người phải kinh ngạc.
Khi Sư phụ giảng đến Pháp lý “Ai luyện công thì đắc công”, tôi càng thêm kiên định tín tâm tu luyện Đại Pháp. Lúc tôi học bài công pháp thứ năm Thần Thông Gia Trì Pháp, tôi tình cờ phát hiện ở vị trí bụng dưới của tôi đã xuất hiện một nguyên anh cao cỡ 5-7cm, nguyên anh mang hình tượng Phật gia, lấp lánh ánh vàng kim ngồi trên tòa sen, tóc màu xanh lam, mặc áo cà sa, trông vô cùng thánh khiết.
Vào ngày cuối cùng, Sư phụ trả lời câu hỏi của các học viên, sau khi các học viên ba lần thỉnh cầu Sư phụ đả đại thủ ấn, Ngài đã đồng ý. Khi Sư phụ đả thủ ấn, Phật thể trong các tầng không gian phát ra những luồng ánh sáng cường đại màu vàng kim tiến nhập vào thân thể học viên, gần như thân thể của tất cả học viên đều phát sinh biến đổi to lớn, biến thành thân thể trong suốt, được Sư phụ gia trì, thân thể của các học viên đều phát ra những tia sáng chói mắt. Sư phụ đả thủ ấn xong, tiếng vỗ tay trong hội trường lại vang lên như sấm.
Sau khi khóa giảng Pháp lần thứ nhất tại Cáp Nhĩ Tân kết thúc, các học viên đến từ khắp nơi trên toàn quốc không muốn rời đi. Lúc tôi sắp rời đi, tôi thấy các vị Phật, Đạo, Thần trong các tầng không gian với lòng tôn kính sâu sắc thành tâm khấu tạ Sư phụ, từ trên không trung những cánh hoa ngũ sắc rơi xuống như mưa, hương thơm thấm vào tận tâm can của con người. Vài ngày sau, tôi vẫn thấy thân thể của tôi tỏa mùi hoa thơm. Những bạn học ở cùng phòng tôi đều nói rằng: “Bạn bôi gì lên mặt mà trông trắng vậy, lại còn thơm nữa!” Chúng Thần đến để đắc Pháp đều vui vẻ trở về thiên quốc của họ.
Bước ra khỏi hội trường, tôi thấy nhiều học viên các nơi phần lớn vẫn chưa rời đi, họ vẫn còn ở đó chia sẻ giao lưu thể hội khi nghe Sư phụ giảng Pháp, một số chuẩn bị đi Diên Cát để tham dự khóa học tiếp theo của Sư phụ, lúc đó tôi nhìn thấy trên không trung có hai vị Bồ Tát đang nói chuyện, trong đó một vị nói: “Những chúng sinh có thể chân chính đắc Pháp thật không tầm thường!” Một vị khác nói: “Đúng vậy, họ đã trải qua vô số khổ nạn, trong hàng vạn người mới có một người được chọn làm đệ tử Đại Pháp…”
Lúc đó, tôi đã không hoàn toàn hiểu hết được nội hàm trong những lời mà các vị Bồ Tát nói. Mãi sau này trải qua rất nhiều năm tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, tôi mới cảm ngộ được nội hàm của những lời nói ấy. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mình quả thực rất may mắn khi được đắc Pháp.
Mội vài năm sau, trong một lần trở về thăm quê, tôi đến thăm hội trường năm đó Sư phụ truyền Pháp, tôi đã “nhìn thấy” Sư phụ vẫn đang giảng Pháp tại đó, thiên nhân ở các thiên giới và học viên vẫn ở đó thành kính nghe Pháp, và tôi vẫn ở đó tập trung nghe Sư phụ giảng Pháp, trong tâm rất căng thẳng lo rằng sẽ bỏ sót từng lời giảng của Sư phụ… Cảm giác như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Thời gian như dòng nước lặng lẽ chảy qua sinh mệnh của chúng ta. Mười tám năm đã trôi qua. Những ký ức khắc cốt ghi tâm lúc bấy giờ thỉnh thoảng lại hiện ra trong tâm trí tôi. Trải qua 18 năm qua tu luyện muôn vàn khó khăn, trải qua những khảo nghiệm sinh tử, tôi phát hiện rằng tôi đã chuyển biến từ một sinh mệnh tự tư thành một sinh mệnh có thể vứt bỏ tự ngã, biết suy nghĩ cho người khác; để duy hộ Pháp, vì lợi ích của chúng sinh, tôi có thể không do dự phó xuất tất cả sinh mệnh cao thượng của mình. Hôm nay, tôi dùng ngòi bút ghi lại những ký ức khó quên này để chia sẻ với các đồng tu, để tưởng nhớ thời kỳ Chính Pháp khi chúng ta cùng chính Pháp với Sư phụ vĩ đại, tưởng nhớ những năm tháng chói lọi mà 100 triệu đệ tử Chính Pháp vĩ đại đã cùng nhau bước qua.
Ân Sư khó quên, khó quên ân Sư!
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/113769
Ngày đăng: 24-10-2018