Tác giả: Khải Hàng
[ChanhKien.org] Trước khi xây tháp, trong kinh thành Tất Thi xuất hiện một bài đồng dao: “Vượn có mật, diều hâu có gậy sức, hai bảo bối không giống nhau, vinh quang khắp thiên hạ thuộc về quân vương, phúc lộc thọ dài lâu.” Bài đồng dao lưu truyền rất nhanh, người ta cũng không hiểu lắm về hai câu đầu, nhưng sự việc nhanh chóng phát sinh, đã giải khai chỗ mê hoặc của mọi người.
Phía nam thành Tất Thi, trên ngọn núi cách đó hơn trăm dặm có một cây đại thụ, thân cây to đến nỗi ba người lớn mới ôm xuể. Một hôm, trời đang nắng bỗng có tiếng sét, cây đại thụ bị sét đánh gãy ngang thân, đúng lúc trên đỉnh núi có mấy người thợ săn nhìn thấy sự việc này. Sau khi cây đổ xuống, còn sót lại một đoạn ở giữa, lộ ra một thứ giống như cây gậy có màu vàng kim. Thợ săn Khảm Ưng[1] dẫn mấy người vây quanh cây, xem xét thứ màu vàng kim này, họ đều cảm thấy kỳ lạ. Khảm Ưng leo lên phần nửa cây chưa gãy, phát hiện ở giữa cây có một cây gậy màu vàng kim, rất đẹp và rắn chắc. Sau khi Khảm Ưng leo xuống, anh bắt tay cùng mọi người bổ đoạn cây này ra để lấy cây gậy ở giữa. Cây gậy này dài khoảng 3,66m, đường kính khoảng 15cm, vô cùng cứng cáp, vung nó lên có thể dễ dàng đánh gẫy cả một cái cây to. Mọi người thấy vậy rất thích thú như nhặt được báu vật, vội vã trở về thành dâng nó lên quốc vương. Ma Lạc cầm nó trong tay, bỗng cảm thấy thân thể chấn động, khí khái tăng thêm, anh rất thích nó, nên gọi nó là Hoàng Kim trượng.
Cùng lúc đó, Ma Thiên quốc còn có một sự thay đổi nữa, trên một ngọn núi cách kinh thành khoảng 400 dặm, xuất hiện một chỗ lõm ở giữa núi, một hôm chỗ lõm đó đột nhiên sụt xuống, tạo thành một cái hố sâu. Một người thợ săn có biệt hiệu là Nao Viên[2]leo vào trong hố sâu đó, dưới đáy hố anh ta tìm thấy một thứ hình tròn tròn đen đen, kích cỡ giống như quả bóng rổ, dùng tay sờ thì thấy có độ đàn hồi, dùng ngón tay ấn thì có vết lõm, bỏ tay ra nó nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng. Nao Viên cảm thấy kỳ lạ, nhưng không rõ nó là vật gì, anh liền bỏ nó vào trong túi rồi khoác lên vai mang ra ngoài. Trở về nhà, anh mang nó ra cho mọi người xem, mọi người không biết dùng nó làm gì. Một người lớn tuổi cho rằng bên trong đó có bảo bối nào đó. Thế là Nao Viên quyết định mang nó đến kinh thành dâng tặng cho quốc vương. Ma Lạc sai người tìm hiểu về nó, nhưng cũng không ai biết. Một hôm, một người có dung mạo xấu xí đến, tự xưng là Địa Xú, nói có thể nhận biết được vật này. Ma Lạc sai người dẫn anh ta vào. Người này nhìn thấy Ma Lạc liền cung kính nói: “Vật này tên ‘Điểu Tôn’, bên trong có chứa một túi mật màu vàng kim, bất kỳ dụng cụ sắc bén nào trong thiên hạ cắt gọt nó cũng không làm nó khuyết đi phân nào. Vật này được cất trong núi không biết đã bao nhiêu năm rồi, nó vẫn luôn được Thiên Anh đồng tử trông coi, người có được túi mật này sẽ trở thành anh hùng trong thiên hạ. Xin quốc vương hãy sai người mở vật này ra để lấy túi mật bên trong, sau đó che kín bằng tấm lụa vàng, không để ánh sáng chiếu vào nó. Vật này có thể tăng thêm sức mạnh cho binh khí của quốc vương, làm kẻ địch phải run sợ, xin chúc mừng quốc vương.” Ma Lạc hỏi: “Ai có thể tách vật này ra?” Địa Xú nói: “Mông Cương là người có thể làm được.” Vừa dứt lời, Địa Xú đột nhiên biến mất, Ma Lạc hướng về phía Địa Xú biến mất mà quỳ xuống đất khấu đầu bái tạ.
Ma Lạc giao Điểu Tôn cho Mông Cương, Mông Cương mang vật này vào trong mật thất, dùng cây đao hình bán nguyệt kẹp chắc nó lại, rồi tách nó ra. Sau khi tách được nó ra, túi mật màu vàng kim bên trong cũng lộ ra, Mông Cương bỏ túi mật vào trong đĩa, rồi dùng vải lụa vàng che kín, và cất giữ nó trong mật thất. Trong lúc Mông Cương vẩy nước quét thần điện, ông hốt hoảng khi nhìn thấy một đồng tử hồn nhiên ngây thơ, trông rất khả ái, trên người mang theo cái túi màu vàng, trên đỉnh đầu có tết bím tóc, tay trái cầm mật Điểu Tôn, tay phải thì cầm bốn góc của tấm vải lụa vàng, đồng tử đang chơi đùa, trong lúc chơi đùa thì chạy đến dưới chân tượng chiến thần Lệ Thiên. Đồng tử ngước mắt lên nhìn, rồi hả hê nằm dưới chân tượng, lại còn ngó đầu về phía Mông Cương thè lưỡi ra trêu trọc nữa, dáng vẻ vô cùng tinh nghịch. Mông Cương cũng không kiềm chế được vui mừng. Ông ngộ được rằng nên đặt túi mật dưới chân tượng chiến thần Lệ Thiên. Sau đó, Mông Cương đi gặp Ma Lạc kể về việc đó. Ma Lạc nói: “Vật này được Thần tiên ban tặng, khanh lại được điểm ngộ nữa, vậy thì cứ theo đó mà làm.”
Hai ngày sau đó, Mông Cương có lúc nhìn thấy đồng tử đang bận làm gì đó dưới lớp vải lụa vàng, trong lúc ngồi tĩnh tọa, Mông Cương nhìn thấy đồng tử chia mật Điểu Tôn ra làm mười phần, lại còn không ngừng rót vào trong đó thứ gì nữa. Mông Cương muốn biết là việc gì, tâm vừa máy động, trong nháy mắt ông nhìn thấy đồng tử biến thành một hình tượng kim cương, bộ mặt màu vàng kim, thân mặc áo giáp vàng. Thì ra đồng tử này có ba loại thân thể biến hóa là Kim Khải, Ngân Khải và Đồng Khải. Kim Khải toàn thân mặc áo giáp màu vàng kim, trên trán lộ ra ba chấm tròn màu vàng kim; Ngân Khải toàn thân mặc áo giáp màu bạc, trên trán có hai chấm tròn; Đồng Khải toàn thân mặc áo giáp màu đồng, trên trán có một chấm tròn. Ba loại biến thân này có thể bảo vệ quân chủ nơi nhân gian, giúp quân chủ lập những chiến tích khác nhau trong chiến đấu. Kim Khải xuất hiện giúp quân chủ đánh chiếm thiên hạ và trở thành hoàng đế; Ngân Khải xuất hiện giúp quân chủ giữ gìn biên cương, không bị xâm lăng; Đồng Khải xuất hiện, giúp quân chủ bình định bọn phản loạn, quốc thái dân an. Người mà Mông Cương nhìn thấy chính là Kim Khải. Kim Khải nói: “Túi mật này có thể tăng thêm độ sắc bén cho binh khí, ta đã phân nó thành mười phần, mỗi khi quân vương tác chiến, ta sẽ biến một phần trở thành khí sắc bén, bao trùm lên binh khí của quân vương, bao phủ trên đầu các binh sĩ, làm kẻ địch không đánh mà tự ngã, khi sử dụng đồng thời với bảo bối Hoàng Kim Trượng, có thể không cần chiến đấu mà quân địch vẫn tự bại. Nhưng mỗi lần sử dụng, mật Điểu Tôn sẽ giảm đi một phần, sau mười lần sử dụng sẽ tiêu hao hết.”
Khi Mông Cương nghĩ đến Hoàng Kim Trượng, trong nháy mắt Tử Mạo kim cương xuất hiện. Tử Mạo kim cương có bộ mặt màu tím, toàn thân mặc áo giáp màu tím, ngài nói với Mông Cương: “Hoàng Kim Trượng là quyền trượng chí cao trong thiên hạ, lần này là ta tặng nó cho quốc vương, người trong thiên hạ nhìn thấy quyền trượng này, liền biết được sự uy nghiêm của nó. Cây trượng này chỉ có một mình quốc vương được sử dụng, các chư vương sau này không có được vinh diệu đó.” Mông Cương đem sự việc mình biết được nói với Ma Lạc, Ma Lạc trong tâm chấn động, vừa vui mừng lại vừa có cảm giác nặng nề khó nói nên lời.
Sáng sớm hôm đó Ma Lạc tỉnh dậy, đứng trên cao trong cung nhìn ra xa, mặt đất nơi xa xa kia tươi tốt um tùm. Bỗng Ma Lạc phát hiện mặt đất bằng phẳng ở phía Đông Nam vương cung xuất hiện một chỗ lồi lên, trong tâm anh vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến việc tìm đá sử dụng cho việc xây tháp, liền vội vã dẫn tùy tùng đi tra xét. Không lâu thì đến nơi chỗ đất lồi lên, chỉ thấy chỗ lồi lên đó có vết nứt lớn, nhìn qua vết nứt đó, Ma Lạc nhìn thấy đá ở bên trong đó, không cầm được sự vui mừng, Ma Lạc cho rằng đây là sự ban tặng của thần linh, anh lập tức quỳ xuống khấu bái thiên địa thần linh. Sau đó lệnh cho người canh giữ chỗ đó, không ai được động đến tầng đá bên trong đó. Rồi Ma Lạc hạ lệnh truyền gọi các thợ nổi tiếng các nơi đến kinh thành. Rất nhanh các thợ thủ công nổi tiếng đã tụ tập tại kinh thành, Ma Lạc mở hình vẽ của kim tháp ra, cùng thương thảo với họ về việc xây tháp. Các thợ như Ban Đà, Thúc Nhã, Tá Luân, đều là những thợ thủ công nổi tiếng của Ma Thiên quốc. Trong số họ, có người đã từng vận dụng sự sáng tạo và khéo léo để xây dựng các kiến trúc trong cung điện; có người có thể tạo nên những công trình kiến trúc hòa hợp với thiên tượng một cách vô cùng chuẩn xác; còn có nhà điêu khắc Côn Luân hướng dẫn thợ điêu khắc những bức tượng Thần, Phật to lớn.
Lúc này người coi giữ lớp đá đến thỉnh báo, nói rằng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng “đôm đốp” vọng ra từ lớp đá, khi Ma Lạc tiến đến gần lớp đá thì cũng nghe thấy âm thanh như vậy, trong tâm kinh ngạc không hiểu có chuyện gì.
Ma Lạc chọn ngày tốt, tắm gội trai giới, sau khi lễ bái Thần Phật xong, Ma Lạc dẫn người đi mở lớp đá ra. Sau khi mở ra, chỉ thấy trong đó có những hòn đá bằng phẳng và vuông vắn, hoàn toàn tự nhiên. Ma Lạc không ngớt kinh ngạc, quỳ bái thần linh nói: “Trên có trời dưới có đất, chư vị Thần linh đã trông nom bảo hộ việc này và triển hiện thần lực, Ma Lạc xin tận tâm tận lực xây dựng tháp Phật, để không phụ Thần ý.”
Nhìn thấy đá, Ma Thái cũng vô cùng vui mừng. Bên cạnh một tảng đá có một số hòn đá đen bóng, khiến Ma Thái chú ý tới, cô sờ vào thấy vô cùng rắn chắc, cô bỗng nhớ lại giấc mơ lúc sáng sớm. Trong mơ Ma Thái thấy mình đang khuấy một loại dung dịch đến nỗi mồ hôi vã ra như tắm, dưới đáy nồi ngọn lửa bốc lên, mồ hôi cô rơi vào nồi dung dịch, bên cạnh nồi vẫn còn một số thứ đen bóng chờ cho vào nồi; trong mơ Ma Thái còn nhìn thấy Phấn Y thiếu nữ đang quét dung dịch đó lên trên đá. Những thứ đen bóng đang chờ để cho vào nồi trong giấc mơ đó, chính là loại đá mà cô đang nhìn thấy trước mắt. Trong đầu Ma Thái chợt lóe lên ý nghĩ: nên nung chảy loại đá này ra.
Ma Thái nói với anh trai một cách rất nghiêm túc: “Trong mơ em nhìn thấy mình đang nung chảy loại đá này, dung dịch của nó nhất định là để quét lên loại đá dùng để xây tháp Phật, giúp cho loại đá đó có thêm một lớp bảo vệ nữa.”
“Chắc chắn là Thần linh đang điểm hóa cho chúng ta, hơn nữa lại để em đích thân trộn loại dung dịch đó,” Ma Lạc cũng rất nghiêm túc nói với em gái. Hôm khởi công khai thác tầng đá đó, chủ tế thần điện Mông Cương đến nói với Ma Lạc rằng bình nhỏ màu xanh để thờ cúng trong thần điện mà tiên vương lưu lại phát ra tiếng động lớn. Mông Cương mời quốc vương và công chúa đến thần điện xem rõ là việc gì. Ma Lạc dẫn theo Ma Thái vội vàng đi đến thần điện, vừa vào đến thần điện, tiếng động trong bình lớn thêm, Ma Lạc lấy làm lạ, lập tức cùng Ma Thái quỳ xuống bái trước tượng Phật. Sau khi quỳ xuống, âm thanh bỗng dừng lại, chiếc bình xanh đột nhiên nứt ra, có hai luồng ánh sáng, một vàng một xanh phóng vọt ra ngoài. Ánh sáng màu vàng quấn chặt khuỷu tay phải của Ma Lạc rồi biến mất; ánh sáng màu xanh phóng thẳng đến trước trán của Ma Thái tạo thành hình chữ U khảm vào trán của Ma Thái sau đó cũng không thấy đâu nữa. Hai người đều kinh ngạc, nhưng lại không thấy có gì khác thường xảy ra. Hai anh em khấu tạ Thần Phật xong quay người rời đi.
Lúc đó, Mông Cương nhìn thấy ba bức tượng Phật đều nở nụ cười, trong tâm ông biết rằng vận nước tất hưng thịnh, trong tâm thuần tịnh, ông quỳ rất lâu trước tượng Thần, cầu khấn cho tháp Phật sớm ngày hoàn thành.
Bình thường, cứ cách 10 ngày Ma Lạc lại đích thân đi hái quả tươi đem về cho Ma Thái rửa sạch để dâng lên tượng Thần. Khi chuẩn bị xây tháp, Ma Lạc lại chọn ngày giờ tốt, tắm gội trai giới, rồi tự mình đi hái quả tươi, lại còn tự tay rửa sạch rồi đưa đến dâng thần điện, anh khấu bái Thần Phật nói: “Thần Phật vĩđại! Con là con trai của ngài, con tự cảm thấy tư chất bản thân bình thường, mà ngài lại cho con vinh diệu này, để cho người dân ủng hộ và yêu mến con, để cho bảo vật trong thiên hạ đều thuộc về con, để con gánh vác trách nhiệm xây dựng tháp Phật. Con biết rõ rằng sức người yếu ớt, mà sức mạnh của Thần thì vô cùng to lớn, cho nên con khẩn cầu sự bảo hộ và gia trì của Thần Phật, để việc xây dựng tháp Phật được thuận lợi và thành công. Con cũng xin Thần Phật giúp con tỉnh táo nhìn nhận sự việc, trau dồi đức hạnh, giáo hóa bách tính, để không cô phụ Thần ý.” Khấu bái xong, Mông Cương mời Ma Lạc vào trong tịnh thất (nơi Mông Cương tịnh tâm tu hành), Mông Cương mời Ma Lạc ngồi xuống, Ma Lạc từ chối, nói: “Tếtư tôn quý, mời ông ngồi xuống, xin tiếp nhận sự kính trọng của tôi đối với ông, tôi có lời muốn nói với ông, nên xin ông chớ có cự tuyệt.” Mông Cương lộ nét mặt nghiêm túc, trịnh trọng ngồi xuống. Ma Lạc quỳ một chân xuống trước mặt Mông Cương, nói: “Tế tư tôn kính, xin ông hãy nghe lời tôi nói, trước giờ tôi luôn cho rằng mình là một người tự tin, nhưng mấy hôm nay, tôi lại sinh ra tâm nghi hoặc, Thần đang chăm lo cho việc xây dựng tháp, tôi thật sự là người được Thần lựa chọn sao? Bảo vật thiên hạ đều được mang đến cho tôi, tôi trở thành vị vua được thế nhân dõi theo, có được sự vinh diệu trong thiên hạ, nhưng khi tôi tĩnh tâm lại và xem xét bản thân, lại cảm thấy bản thân mình chưa đạt được như kỳ vọng của Thần, chưa đạt được sự thuần tịnh và kiên cường, vì thế mà tôi thấy bất an vô cùng, sợ rằng giao phó của Thần bị dây dưa kéo dài thời gian vì tôi, vì lẽ đó mà tôi vô cùng lo lắng. Tôi coi ông là người giống như phụ vương, không chỉ vì ông đối đãi với tôi thân thiết, mà quan trọng là ông thông hiểu Thần ý, ông là vị sứ giả của Thần tại nhân gian. Tôi vô cùng tôn kính ông, xin ông chỉ dẫn cho tôi, giúp đỡ tôi, hy vọng những dạy bảo của ông làm tôi có đủ sự kiên cường và thuần tịnh, để tiếp tục hoàn thành sự giao phó của Thần.”
Mông Cương nghe xong liền đứng dậy, bước đến gần Ma Lạc, hai tay đặt lên đôi vai của Ma Lạc, nói: “Ngài đã tín nhiệm tôi như vậy, coi tôi giống như phụ vương ngài, vậy thì tôi cũng sẽ coi ngài như con trai của tôi vậy! Thực ra chúng ta đều là con của Thần. Trong thế gian này, sự vận chuyển của vạn sự vạn vật, tất cả đều nằm trong sự an bài của Thần, Thần ý đã chọn trúng ngài, có lẽ là vì cách đây rất lâu, ngài đã chủ động lựa chọn theo an bài của Thần. Nhưng sự việc trên thế gian thay đổi không ngừng, cho nên chúng ta đã sớm quên rồi, mọi thứ phát sinh bây giờ, là Thần đang nhắc nhở chúng ta, để giúp chúng ta thực hiện lựa chọn khi xưa của chúng ta. Bởi vì đó là lựa chọn khi xưa của ngài, nên Thần đã sớm để sinh mệnh của ngài khác với mọi người, sự cấu thành sinh mệnh của ngài có nhân tố của Thần ban tặng, vì vậy tâm của ngài nhất định cần phải thuần tịnh, cần phải kiên cường, không nên có chút nghi hoặc nào, hãy biến sự nghi hoặc của ngài thành động lực để truy cầu sự hoàn thiện! Hãy dụng tâm làm cho tốt việc của mình cần làm, tôi tin rằng Thần đang bảo vệ tất cả, mọi việc sẽ thuận lợi.” Mông Cương vừa nói dứt lời, liền đỡ Ma Lạc dậy, Ma Lạc vẫn chìm trong suy nghĩ về những lời Mông Cương vừa nói, hồi lâu không nói lời nào.
[1] Ưng (鹰): con diều hâu
[2] Viên (猿); con vượn
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2013/05/09/118539.一路圣缘:摩天国与金字塔(六).html
Ngày đăng: 03-04-2015