Tác giả: Lam Hinh
[Zhengjian.org ngày 03 tháng 08 năm 2011]
Một vị đồng tu ở phương xa (Phiêu Tuyết) đã nhiều năm cùng nhau chứng thực Pháp với một người bạn thân của nàng ấy (Dương Dương), hai nàng phối hợp với nhau ăn ý, và giữ mối quan hệ hài hòa, đây là mối lương duyên mà các nàng đã gắn kết từ rất lâu.
Ở trong một cảnh giới xa xôi, có một đóa hoa sen to lớn, đường kính của nó to hơn vạn lần tiểu vũ trụ của chúng ta. Ở bên trong nó có vô số hoa sen, trong đó có mấy bông sen kề sát nhau. Có lần khi Phật Chủ - đấng sáng tạo của vũ trụ đi ngang qua đây, những bông hoa sen này cũng nguyện ý đi theo Phật Chủ hạ xuống.
Ở trong các tầng thứ khác nhau, các nàng đã chia ra đóng nhiều vai khác nhau như: phượng hoàng, rồng, làm Phật, Thần, Liên Hoa hoặc làm các loài thánh hoa trên thiên giới.
Trước khi sắp sửa hạ xuống tam giới, các nàng tay nắm tay và hẹn nhau vào lúc cuối cùng nhất, họ cần phải chân chính thực hiện lời hứa trợ Sư Chính Pháp, họ cần gặp và động viên lẫn nhau.
Ở trong thế gian, các nàng đã từng chuyển sinh làm văn thần võ tướng, cũng có khi cùng nhau chiếm giữ núi non làm cường đạo, các nàng cũng từng làm qua một đời võ tướng, vì để bảo vệ lãnh thổ mà lao tâm tận lực. Vì các nàng đều là con gái nên tôi sẽ nói sơ qua mấy câu chuyện tương đối có ý nghĩa mà họ đã trải qua.
Lẽ ra làm cường đạo là "hành động" của đàn ông, nhưng mà hai nàng này thời đó tuy là thân nữ, nhưng lại có võ công cao cường, vì người hành hiệp trượng nghĩa, nên các nàng được xem là hiệp khách. Lúc ấy bè lũ quan phủ hầu như đều bó tay với hai nàng. Hai nàng chuyên giết quan tham và ác bá, và kỳ thực các nàng đã làm rất nhiều việc tốt ở nơi đó.
Có một lần, một vị trông giống công tử từ trên núi xuống đây, chàng ta kéo theo một cỗ xe to, trên xe có một người phụ nữ cao tuổi. Lũ lâu la, thuộc hạ của các nàng nghĩ họ là "kẻ xấu", nên chúng đã bắt cóc và dồn họ lên trên núi, đại trại chủ (Phiêu Tuyết) và nhị trại chủ (Dương Dương) quả thật là đã phùng má trợn mắt, ánh mắt hai nàng giận dữ nhìn vị công tử này. Nhưng chàng ta gần như rất trấn tĩnh, thản nhiên tay ôm quyền và nói:
Tại hạ trên đường nghe nói hai nàng ở nơi đây là người nghĩa hiệp, hôm nay ta hộ tống bà cụ này lên trên núi, tuy rằng ta không có võ công gì, nhưng ta toàn thân nghĩa khí, ta biết rằng Ông Trời sẽ không làm khó người tu Đạo!
Hai nàng vừa nghe xong cũng hơi chút mê mẩn, xem ra vị công tử này tuy không đẹp trai, nhưng ở giữa trước trán của chàng có một luồng nghĩa khí bất khả xâm phạm. Do đó đại trại chủ đã tự mình cởi trói cho chàng ta, nàng vừa hỏi thì đã biết : thì ra công tử này là người dốc lòng tu Đạo, một vị cao nhân đã nói cho chàng ấy biết, khiến chàng đi lên trên núi Thiên Sơn của Tây Vực để tìm ông ấy. Trên dọc đường đi, chàng ấy gặp cảnh người nhà của bà cụ đều gặp chuyện rủi ro, chàng bèn hộ tống bà cụ về nhà. Khi hai người đi đến đây mới xảy ra những chuyện này.
Kỳ thực kẻ cường đạo như Phiêu Tuyết và Dương Dương, các nàng sớm đã chán ngán với những ngày tháng chiếm đóng núi non. Nghe chàng ta nói thế, Phiêu Tuyết nói, vậy chúng ta cùng nhau đến Thiên Sơn Tây Vực để tìm vị cao nhân ngoài thế gian đó đi, chị em chúng tôi từ lâu đã muốn thanh tịnh mà tu hành một phen, chẳng qua là trước đây chưa có cơ duyên. Hôm nay đã gặp được chàng, chúng ta kết bạn đồng hành nhé! Vả lại chị em chúng tôi cũng có thể bảo vệ cho chàng.
Vì vậy mấy người họ liền cùng nhau đưa bà cụ về nhà, và họ cùng nhau đến Thiên Sơn để tìm kiếm phương pháp tu Đạo. Gian khổ trên đường khỏi phải nói. Dù sao cũng có hai vị nữ hiệp đi cùng chàng ấy, trái lại chàng cũng đã thấy yên tâm. Chàng ấy và hai nàng trò chuyện về những câu chuyện tâm đắc tu Đạo, chàng công tử nhắc nhở hai nàng đừng cứ mãi luôn đánh giết, như thế sẽ không tốt cho mình.
Có lần khi họ đi qua Đôn Hoàng, hai nàng ra ngoài mua lụa satin, một mình vị công tử ở trong khách quán, lúc ấy có một bọn cường đạo đến, chúng đã cướp đồ của họ, không những chúng đã cướp hết của cải mà còn đánh chàng ấy một trận.
Đợi đến khi hai nàng trở về, vừa thấy tình hình này, Phiêu Tuyết liền nổi giận, nàng lập tức đi tìm kẻ cướp ấy tính sổ. Vị công tử khuyên họ, có lẽ đây cũng là trước đây các nàng do làm việc xấu nên đã mắc nợ (người ta), vậy cũng tốt thôi, số tài vật mất lần này coi như đã trả nợ xong rồi.
"Vậy giờ chúng ta không còn gì nữa, con đường từ đây đến Thiên Sơn còn rất dài, chúng ta phải làm sao đây?" Dương Dương nói.
Vị công tử cười rồi nói, thực ra ta đã có cách. Im lặng cả đêm, ngày hôm sau, chàng ấy đem miếng ngọc phỉ thúy gia truyền nghìn năm, đó là báu vật vô giá mang ra chợ bán, và chàng đổi được rất nhiều tiền. Cứ như vậy họ đã đi đến Thiên Sơn.
Họ ở đó đã gặp được Đạo nhân Thanh Hư, và đã hiểu rõ rất nhiều đạo lý ở thế gian con người đều là viển vông, chỉ có đi trên con đường phản bổn quy chân, họ mới có thể giải quyết được vấn đề sinh mệnh vĩnh viễn.
Cứ vậy họ đã tu hành được 30 năm! Vì họ có căn cơ đều rất tốt, cuối cùng đều đã tu thành.
Ở Tô Châu, trong thời nhà Minh.
Hai nàng một lần nữa chuyển sinh thành chị em, vả lại dưới sự dưỡng dục của mẫu thân, tay nghề thêu thùa của hai nàng xuất sắc vô cùng. Đúng lúc nơi đó tổ chức cuộc thi thêu thùa. Các nàng cần phải có sáng kiến và kĩ thuật tốt mới có thể giành chiến thắng. Phần thưởng đổi lại không lớn lắm, nhưng cuộc thi lần này, dùng lời hiện nay mà nói thì phải nói xứng danh hàng hiệu, nhiều trang phục tơ lụa có thể giúp gia đình mình thu hút nhiều khách hàng.
Tay nghề thì miễn bàn, hai nàng đều rất khéo tay, chỉ có điều các nàng không có sáng kiến. Người bình thường cũng biết thêu, như vậy các nàng chưa hề xuất chúng. Chị hai (Phiêu Tuyết) lo lắng về chuyện này. Về sau chị ba (Dương Dương) đề nghị hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, xem coi có thể tìm ra điều gì đó để thêu thùa hay chăng. Phiêu Tuyết bó tay bất lực, nàng đành ra ngoài cùng với em gái.
Hai nàng ở trên đường nhìn thấy một chàng trai trẻ đang đánh nhau với những tên đặc vụ của Đông xưởng, chàng ấy bị đánh đến mức vết thương đầy người, nhưng vẫn không khuất phục, chàng còn liều mạng chống lại mấy tên đặc vụ. Cuối cùng, chàng ấy bị bọn đặc vụ giết hại.
Phiêu Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, lòng nàng xúc động, nàng nói với em gái rằng chúng ta hãy thêu cảnh tượng này nhé. Bọn đặc vụ Đông xưởng đã giết hại làm khổ người dân chúng ta, cậu thanh niên này đã trút giận thay cho bách tính, mặc dù chàng thanh niên này đã bị lũ người Đông xưởng hại chết nhưng chúng ta không thể quên chàng ấy.
Vì thế hai chị em nàng sau khi trở về nhà, các nàng bèn thêu hình tượng chàng thanh niên này làm cách nào để đại chiến với bầy "lang sói". (Bởi vì lúc ấy không dám nói rõ, nhưng người nơi đó đều hiểu rõ bầy "lang sói" ám chỉ đặc vụ Đông xưởng) kết quả bức tranh mà họ thêu vẽ đã đạt được giải thưởng, việc làm ăn của gia đình họ ngày càng tốt hơn. Hai nàng sau này cũng đành phải xa nhau và họ đã tìm được tấm chồng như ý, đều là việc mãn lòng của thân gái. Những chuyện này không nói nhiều nữa.
Cũng trong thời nhà Minh, hai chị em nàng chia tay chuyển sinh thành con gái nhà hàng xóm, vì cha mẹ các nàng đều là người có học vấn, dưới sự dưỡng dục của phụ mẫu, các nàng có thể xứng là tài nữ. Khi các nàng đương tuổi 15, 16, mẫu thân của các nàng cũng mời những thiếu nữ của các nhà khác đến để cho các nàng cùng thi thố tài hoa.
Cuộc thi gồm các hạng mục thơ văn, thêu thùa, tài đức v.v. Vì tuổi của Dương Dương nhỏ hơn một chút, Phiêu Tuyết cố tình thua Dương Dương, và hành động nghĩa cử này của Phiêu Tuyết có thể khiến Dương Dương vui mừng cả đời. Mỗi khi nàng ấy chịu khổ và gặp khó khăn, nàng ấy vẫn luôn nhớ đến sự quan tâm của chị Phiêu Tuyết dành cho nàng ấy, khiến trong tâm nàng có đầy động lực.
Thời gian như dòng nước chảy đến ngày nay, tuy đời này hai nàng sống trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng các nàng đều đã lần lượt đắc Pháp, trong những ngày tháng mây đen ép xuống, các nàng sát cánh động viên nhau và cùng nhau đồng hành, vì để chúng sinh đắc độ, có thể nói các nàng đã tận lực làm hết trách nhiệm.
Đây chính là :
Triển chuyển hồng trần vi Pháp lai
Lịch tận vạn cổ niệm vị cải
Kim triêu nhân gian tái tương tụ
Liễu khước hồng nguyện đại tự tại!
Tạm dịch:
Xoay chuyển chốn hồng trần, vì Pháp mà đến
Nếm trải hàng vạn đau khổ, ý niệm chưa từng thay đổi
Đời này lại tụ lại ở chốn nhân gian
Làm xong ước nguyện to lớn đại tự tại!
Dịch từ: http://big5.zhengjian.org/node/76422
Đăng ngày:04-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.