Luân hồi ngàn năm: Vua Kent vì Pháp hạ xuống thế gian.


Hy Vọng Hồi Gia 18 phút đọc

Vào năm 2005, trong một giấc mơ, tôi thấy Sư phụ dẫn một vị Thần cao lớn mặc áo cà sa màu trắng đến trước mặt tôi . Ông ấy vừa quỳ xuống và hành lễ với tôi, vừa ngước nhìn tôi, và rồi tôi liền tỉnh dậy. Tôi hiểu rằng đây là một sinh mệnh cao tầng có duyên với tôi, và tôi phải tìm ông ấy và mang chân tướng về Đại Pháp tới cho ông ấy. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã chú ý đến những người xuất hiện xung quanh tôi. Tôi nhớ rất rõ tướng mạo và ánh mắt của vị thần đó. Tôi nghĩ sẽ không khó để tôi tìm thấy ông. Tuy nhiên, đã hai tháng trôi qua, người này vẫn chưa xuất hiện......

Luân hồi ngàn năm: Vua Kent vì Pháp hạ xuống thế gian.

Tác giả:  Đệ tử Đại Pháp

[Zhengjian.com ngày 22 tháng 12 năm 2018]

Vào năm 2005, trong một giấc mơ, tôi thấy Sư phụ dẫn một vị Thần cao lớn mặc áo cà sa màu trắng đến trước mặt tôi . Ông ấy vừa quỳ xuống và hành lễ với tôi, vừa ngước nhìn tôi, và rồi tôi liền tỉnh dậy. Tôi hiểu rằng đây là một sinh mệnh cao tầng có duyên với tôi, và tôi phải tìm ông ấy và mang chân tướng về Đại Pháp tới cho ông ấy. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã chú ý đến những người xuất hiện xung quanh tôi. Tôi nhớ rất rõ tướng mạo và ánh mắt của vị thần đó. Tôi nghĩ sẽ không khó để tôi  tìm thấy ông. Tuy nhiên, đã hai tháng trôi qua, người này vẫn chưa xuất hiện.

Mãi cho đến một ngày, ở lối vào của một hiệu sách, tôi trông thấy một tạp chí làm mắt tôi sáng lên, bởi vì bìa tạp chí là tấm hình của vị thần cao lớn trong giấc mơ, lúc đó tôi đã biết đời này ông ấy là một doanh nhân nổi tiếng. Hóa ra đối  tượng để tôi giảng chân tướng là ông, điều đó khiến tôi cảm thấy thất vọng, bởi vì một doanh nhân như vậy không phải là người tôi có thể gặp được, và tôi thậm chí đã xuất ra một niệm: "Xin lỗi Sư phụ, đây không phải là điều con có thể làm được! " Sau đó, tôi cũng quên luôn chuyện này.

Một tuần sau, sau khi chuẩn bị xuất định bài luyện tĩnh công, tôi thấy một luồng ánh sáng trong suốt trước mặt. Sau khi ánh sáng dần dần tan đi, tôi thấy một thế giới có kiến ​​trúc Hy Lạp tên là "Thế giới Bảo Hoa". Thế giới này có những bông hoa cỏ kỳ lạ tung bay trong không trung, nó phát ra  từng đợt từng đợt âm nhạc êm ái và một vị thần vừa cao lớn lại mỹ lệ mặc áo choàng trắng đang đứng ở đó. Tôi đột nhiên xuất hiện ở thế giới này và tôi biết chính xác vì sao tôi đến thế giới đó, nhưng họ không ngạc nhiên chút nào, như thể họ biết rằng tôi sẽ đến. Một trong những vị thần dẫn tôi đến gặp vị vua của thế giới này _ Vua  Kent. Sau khi tôi đến cung điện, tôi thấy Vua Kent đang ngồi trên đại điện. Tôi nói ngay lập tức với ông rằng Sáng Thế Chủ sắp hạ thế, Ngài sẽ giải cứu vũ trụ sắp sụp đổ và tan rã trong thế giới ô nhiễm và tà ác ở Tam giới, và tôi mời Vua Kent cùng hạ thế trợ giúp Sáng Thế Chủ. Sau khi nghe tuyên bố của tôi, tất cả các sinh mệnh có mặt ở đó đã rất kinh ngạc không thôi. Một số sinh mệnh tin điều tôi nói, trong khi những người khác không chấp nhận điều này. Vua Kent đã lựa chọn tin tưởng và sẵn sàng cùng hạ xuống Tam giới.

Tuy nhiên, Vua Kent vẫn còn lo lắng hỏi tôi  "Lần ra đi này, mất đi bản thể. Giác Giả làm thế nào để tôi tìm thấy bạn? Làm thế nào để bạn giữ lời hứa và tìm thấy chúng tôi?" Tôi nghĩ một lúc, và đưa tay ra và cho Vua Kent  đánh dấu trên tay tôi để tôi nhớ về tất cả những điều này, đồng thời nó sẽ giúp tôi thực hiện lời hứa của tôi. Sau đó, tôi lên thuyền rời đi, và khi tôi quay lại nói lời tạm biệt, tôi thấy tất cả những chúng sinh trong Thế giới Bảo Hoa quỳ gối cúi đầu tiễn đưa tôi . Chỉ có vua Kent ngẩng đầu lên và nhìn tôi với vẻ lo lắng. Từ đôi mắt của ông, tôi nhận thấy ông sợ hãi và lo lắng, vì không ai có thể chắc chắn liệu nó có thành công không? Sau đó, tôi xuất định, mặt đầy nước mắt. Hóa ra Vua Kent là vị thần cao lớn trong giấc mơ, và đời này ông là doanh nhân mà ban đầu tôi lo lắng rằng mình sẽ rất khó khăn để tiếp cận ông, thậm chí tôi đã  vứt bỏ ý định giảng chân tướng cho ông!

Khi biết được duyên phận của bản thân và đối phương, tôi cũng vẫn nhớ những ánh mắt của  chúng sinh đã nhìn tôi khi tôi trở về, vì vậy tôi lấy lại can đảm và quyết định tìm cách để gặp gỡ vị doanh nhân này. Sau đó, tôi đã tìm rất nhiều học viên truyền thông để trao đổi ý tưởng và cùng nhau nghĩ cách. Vào thời điểm đó, có đồng tu đề nghị chúng tôi có thể đến đại hội cổ đông của công ty và có thể gặp gỡ doanh nhân này. Hai ngày sau, tôi thực sự thấy có đồng tu tham dự cuộc họp cổ đông và phát biểu với tư cách là một cổ đông, đồng tu đã nhắc nhở ông ấy về những rủi ro khi đầu tư vào Trung Quốc đại lục, và đồng tu đã đưa tài liệu giảng chân tướng cho ông ấy ngay tại chỗ. Tuy nhiên, trong lòng tôi cảm thấy việc này vẫn chưa xong và tôi lo lắng rằng ông ấy tuy đã nhận tài liệu, nhưng nếu ông ấy không không đọc nó thì sao? Vì vậy, tôi quyết định sử dụng  cách khác để giảng rõ chân tướng cho ông.

Vì vậy, tôi đã liên lạc với một đồng tu bên đài truyền hình và sắp xếp một chương trình để phỏng vấn vị doanh nhân này, nhưng khi tôi gọi điện thoại cho công ty của ông ấy, tôi không thể liên lạc được với người chủ chốt, chứ đừng nói đến việc liên lạc với ông ấy. Sự việc kéo dài thêm bốn tháng nữa và trong tâm tôi càng trở nên sốt ruột hơn. Mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ đến cảnh tôi rời khỏi Thế giới Bảo hoa. Tôi biết tôi không thể ngồi chờ đợi, nhưng tôi lại không còn cách nào khác. Sau đó, đồng tu đề nghị tôi bình tĩnh lại và hướng nội xem lại bản thân, sốt ruột cũng không giải quyết được gì. Vì vậy, tôi im lặng và không đề cập đến nó nữa. Tôi đã cố gắng tham gia học Pháp, giao lưu thể hội, nghe nhiều tâm đắc tu luyện của các đồng tu, ngay sau một lần học Pháp nhóm lớn, một học viên của một tờ báo, cũng là một người hồng Pháp cho người hữu duyên vào thời điểm đó, biết rằng tôi sắp giảng chân tướng cho các doanh nhân. Cô ấy nói với tôi, "Chỉ cần chạy tin tức về công ty của họ! Mọi người chạy đi, phải có cơ hội gặp ông ấy. "

Tất cả mọi thứ xảy ra rất trùng hợp! Một tuần sau, có một cuộc họp báo của công ty doanh nhân này, tôi không chạy theo tin tức trong ngành, tôi cũng không nói một lời, chỉ vội vã chạy qua buổi họp báo. Khi tôi đến buổi họp báo, tôi ngồi sau lưng ông  ấy và phát chính niệm. Ông ấy thoáng nhìn tôi khi ông ấy quay sang nói chuyện với những người phía sau tôi, và rồi chúng tôi nhìn nhau. Tôi gật đầu lịch sự, nhưng ông ấy nhìn tôi, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên. Sau cuộc họp, tôi đã mời một cuộc phỏng vấn độc quyền với ông ây. Tôi không ngờ rằng ông ấy là người rất khó mời, và ông sẵn sàng đến trễ cho một cuộc phỏng vấn độc quyền! Tôi vốn định giảng chân tướng cho ông ấy sau cuộc phỏng vấn, nhưng chúng tôi không có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều hơn, vì ông  ấy được vây quanh bởi lớp lớp các nhân viên bảo vệ, trợ lý, nhân viên, v.v. ngay sau cuộc phỏng vấn. Tôi hơi thất vọng, nhưng cuối cùng tôi vẫn tiến lên một bước.

Sau buổi phỏng vấn đó, tôi có cơ hội gặp lại vị doanh nhân này. Tôi vẫn có tâm sợ hãi và tôi đã đưa đồng tu truyền thông đi cùng. Đây là lần thứ hai tôi gặp ông ấy. Tôi không ngờ ông  ấy vẫn nhớ tôi. Ông ấy đến bên tôi, yêu cầu tôi để lại số điện thoại cho ông ấy, và hỏi rằng tôi muốn ông ấy làm gì? Tôi đột nhiên nói to: "Tôi có việc tìm ông ! Không đúng, tôi muốn phỏng vấn ông!" Ông mỉm cười và nói, OK, và sau đó tôi hẹn thời gian gặp với thư ký của ông.

Một số đồng tu đã bận rộn trong một tuần để hoàn thành kế hoạch phỏng vấn và mời họ qua điện thoại. Nhưng gần một tháng, lời mời không thành công. Tôi thất vọng và hỏi vị doanh nhân, "Có phải vì áp lực của ĐCSTQ mà không tiện cho chúng tôi phỏng vấn ông không?" Ông ấy không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, chỉ thở dài. Sau đó, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy sẽ đến một nơi nhất định mỗi tuần, và chúng tôi sẽ gặp nhau ở đó, và nếu muốn nói gì với ông ấy, thì tôi có thể nói với ông ấy ở đó.

 Tôi đã hy vọng cùng đồng tu phỏng vấn để có thêm can đảm, nhưng cuộc phỏng vấn chưa bao giờ được như ý. Tôi ngộ ra rằng việc này xảy ra cho đến nay, Sư phụ đã luôn muốn tôi vứt bỏ tâm chấp trước đi từ gốc rễ, tôi có tâm chấp trước như: sự rụt rè, sợ hãi mọi thứ, sợ rắc rối, sợ gánh trách nhiệm và không muốn chịu áp lực. Đây là những quan niệm từ nhỏ của tôi, và vào thời khắc quan trọng chúng thường gây cản trở và can nhiễu đến tôi.

Tôi biết rằng đồng tu chỉ có thể đi cùng tôi tới đây, và phần còn lại chỉ có thể được thực hiện bởi chính tôi. Lần đầu tiên đưa tài liệu giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi đã chuẩn bị rất chu toàn, mọi thứ cần mang tôi đều mang, trong tâm tôi nghĩ mình không được để có sơ hở gì. Thật bất ngờ, khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, vị doanh nhân này nói nhiều hơn tôi. Hầu như tất cả thông tin  ông đều biết một cách không chính xác từ giới truyền thông. Trong lòng ông ấy đầy nghi vấn, tôi bị hỏi dồn làm cho máu nóng của tôi cũng bốc lên, thế là tan. Tôi đã rất nản lòng khi ông ấy không mang theo một chút tài liệu giảng chân tướng nào. Sau đó tôi mới nhận ra rằng ông ấy là một chúng sinh đã bị ô nhiễm, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được ông ấy. Tôi cần phải chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài. Khi tôi gặp lại ông lần sau, tôi sẽ điều chỉnh tốt trạng thái tu luyện của mình và làm điều đó một cách thuần tịnh hơn.

Tôi đã nói từng chút một về chân tướng với nhà doanh nghiệp, và từ từ trả lời tất cả các nghi vấn trong lòng ông. Sau hai tháng, cuối cùng ông ấy đã nhận cuốn "Chuyển Pháp Luân" để tìm hiểu về Đại Pháp. Lúc đó, một khảo nghiệm mới lại xuất hiện. Vị doanh nhân này được mời đến Trung Quốc để tham gia các hoạt động diễn đàn hai bên. Lúc này, tôi nhận ra rằng ngay cả một  doanh nhân như thế, dù đã biết được chân tướng nhưng ông ấy sẽ ít nhiều thỏa hiệp với Đảng Cộng sản để phát triển sự nghiệp. Vì vậy, tôi quyết định gạt bỏ sự tự ti, gạt bỏ thân phận, gạt bỏ giai cấp để làm bạn với ông ấy, bởi vì tôi hiểu rằng những người như họ hầu như luôn bị tà ác nhắm vào, phải tiếp tục loại bỏ độc tố trong tâm trí ông ấy và làm điều đó một lần là không đủ, mà sự can đảm và chính niệm này là  đến từ " vô cầu".

Bằng cách này, tôi đã liên lạc với doanh nhân này hơn mười năm. Mỗi lần tôi tham gia vào bất kỳ sự kiện Đại Pháp nào, như diễu hành, xếp chữ, Pháp hội, hội thảo hoạt động chân tướng v.v. tôi đều gửi cho ông ấy những bức ảnh để cho anh ấy biết các việc mà đệ tử Đại Pháp đang làm. Sau đó ông ấy nói với tôi rằng ông ấy sợ hãi khi gặp tôi lần đầu tiên, bởi vì ông ấy đã mơ thấy tôi khi ông ấy còn rất nhỏ, chỉ có điều trong giấc mơ tôi có dáng vẻ của một nàng tiên. Lúc này tôi đã rơi nước mắt, hóa ra ... ông ấy cũng đang đợi tôi, vị Thầy vĩ đại từ bi đã dùng những giấc mơ để khiến ông ấy nhớ đến tôi.

Cho đến trước khi ông ấy qua đời, mỗi ngày tôi đều gửi một bài thơ trong "Hồng ngâm" cho ông ấy. Sau đó ông ấy nói với tôi rằng ông ấy tin tất cả những gì tôi nói! Cảm tạ Sư tôn, vì Ngài đã khiến thế giới của ông ấy được cứu! Không lâu sau khi ông ấy qua đời, những dấu vết mà ông để lại  trong tay tôi tại Thế giới Bảo Hoa đã biến mất ...

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/248619