Tác giả: Vũ Quang
[Chanhkien.org ngày 02 tháng 6 năm 2005]
Vào thời nhà Tống, có một thiếu niên độc thân đã đến thôn Lâm An, cậu đặt chân tới một cửa hàng gạo để làm lao động nhi đồng, từ ngày đầu tiên khi cậu bắt đầu lao động, trong phòng bếp của cửa hàng, chỉ cần cậu đem bưng bát cơm đến đây, liền có một con nhện thuận theo sợi tơ từ trên nóc nhà hạ xuống trên bàn cơm, thiếu niên xuất phát từ sự hiếu kỳ, cậu cầm một hạt cơm đút cho con nhện ăn. Con nhện sau khi ăn xong, lại thuận theo sợi tơ leo trở về vị trí cũ. Kể từ ngày đó, mỗi khi cậu bé ăn cơm, con nhện này đều không mời mà đến, để ăn cơm cùng cậu. Ngày lại qua ngày, năm lại qua năm, dưới sự nuôi dưỡng ân cần của cậu bé con nhện đã đen nhánh , tươi tắn, béo tốt khỏe mạnh.
12 năm trôi qua cực mau, cậu bé đã trở thành một chàng trai chất phác. Cậu quyết định dừng việc làm công để về quê cưới vợ, thành gia lập nghiệp. Khi cậu gói xong bọc hành lý và ăn cơm ngày hôm đó, con nhện kia lại hạ xuống, như thường lệ cậu cho con nhện kia ăn và muốn cùng con nhện nói lời tạm biệt, nhưng ai ngờ con nhện này lại không ăn, mà là nó đang ở kia để nhìn cậu, sau đó nhện đột nhiên chết đi. Cậu nghĩ con nhện này quả thật là có linh tính, anh không đành lòng vứt con nhện đó, thế là anh đem nó bỏ vào cùng bọc hành lý, để cùng mang theo về nhà.
Ngày hôm sau, anh đi đến cạnh sông Tiền Đường, và ngồi đò ngang để sang sông, khi thuyền đến giữa dòng sông, đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo tới, sóng lớn dữ dội, tàu thuyền xung quanh chỉ còn cách đi theo đường biển, có thuyền thì bị chìm , chỉ có con thuyền của anh vững vàng qua được bờ sông bên kia mà không hề thương tổn chút nào, tất cả mọi người trên thuyền đều cảm tạ trời xanh đã khiến thuyền của bọn anh có thể qua sông bình an vô sự, trong số họ có một thương nhân lưu lạc giang hồ lâu năm nói: “ sự việc hôm nay thật kỳ lạ, theo cái lý thông thường con thuyền này tuyệt đối sẽ không thể bình an vượt qua được sông lớn như vậy, trên con thuyền này khẳng định có một người anh trai nhân nghĩa nào đó đã mang theo một bảo vật gì đó. Người trên thuyền lúc này nhao nhao nghị luận. Hầu như tất cả mọi người đều nói họ không có mang theo vật gì kỳ lạ cả. Chỉ có chàng trai chất phác này nói mình có mang theo một con nhện, con nhện này đã theo anh 12 năm. Anh thuận tay mở bọc hành lý ra, để cho mọi người ngắm con nhện nặng trịch, đen nhánh, tươi tắn đó. Sau khi người thương nhân phiêu bạt giang hồ kia nhìn thấy con nhện, anh hiểu rõ ra mọi chuyện, bảo bối này ( con nhện) ngày hôm nay đã cứu mọi người, nó có lẽ là Định Phong Châu chăng? Đây chính là bảo bối vô giá đó!
Thương nhân nghĩ đến đây, liền nổi lòng tham, hắn nghĩ: nếu như đời này có thể có được bảo bối này, vậy thì đúng là sống không uổng phí cả đời người, xem ra người thanh niên ngu ngốc kia, một chút tinh minh anh ta cũng không hiểu biết, vậy mình có thể hỏi mua thử con nhện xem sao. Thế là hắn nói với chàng trai, con nhện này đi theo anh cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng anh đưa nó cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh 20 lượng bạc. Chàng trai mới đầu luyến tiếc không lỡ bán, nhưng nghĩ tới bản thân hiện đang cần tiền để kết hôn, anh đưa ra quyết định chắc chắn, và đành đồng ý bán con nhện. Sau khi thuyền cập bến, mọi người chúc nhau giữ gìn sức khỏe, rồi đường ai nấy đi.
Chớp mắt 18 năm đã trôi qua, thời tiết năm nay đặc biệt lạ thường, hai tháng liên tiếp mưa to ròng rã, dẫn đến việc vùng sông ngòi dày đặc nơi đây, bị nước ngập tràn và trở thành biển nước lênh láng, mọi người bắt đầu dẫn theo vợ chồng, con cái, già trẻ cùng chuyển nhà đi tránh nạn. Thương nhân năm đó cũng ở trong số những người đi tránh nạn. Lúc này hắn đã hai bàn tay trắng, chỉ có một người con gái bầu bạn đi cùng. Có một ngày, hắn đi đến một ngôi làng, hắn tới một hộ gia đình xem ra có vẻ giàu có để xin ăn, thật không thể ngờ rằng, chủ nhân của nhà này chính là chàng thanh niên chất phác trên thuyền mà tự mình đã bỏ ra 20 lạng bạc để đổi lấy con nhện năm ấy.
Khi hai người quen gặp lại, họ xúc động hồi lâu, chàng trai chất phác năm đó đã về quê kết hôn, bây giờ các con của anh cũng đã trưởng thành rồi. Chủ nhà nhiệt tình chăm sóc cho họ ( hai cha con người thương nhân) và ông lại an ủi họ, để cho họ ở lại nhà ông, không cần phải đi bôn ba đây đó nữa.
Thương nhân lúc này vô cùng cảm động và cảm thấy xấu hổ, lương tâm phát giác, ông nói với chủ nhà: năm đó tôi biết được con nhện đó của anh là bảo vật vô giá, tôi vui mừng lấy 20 lượng bạc lừa đổi lấy bảo bối của anh. Do có lòng tham, tôi bị Ông Trời báo ứng, nhà cửa, ruộng vườn cùng hết thảy tài sản của tôi bị nước lũ cuốn trôi. Vì vậy tôi đã trở thành kẻ ăn mày. Hôm nay tôi có thể đến nơi đây, là trời xanh để cho lương tâm của tôi bộc lộ ra, đồng thời vật quy nguyên chủ ( đồ vật quay về với chủ), trên đường cũng là do cái bảo châu ( bảo châu: bảo bối châu báu) này đã cứu mạng chúng tôi, cha con chúng tôi mới không bị hồng thủy ( nước lũ) cuốn đi, tôi biết có ân tất báo, nếu như anh không ngại, tôi nguyện đem con gái của tôi xin gả cho con của anh, chúng ta trở thành người một nhà anh thấy thế nào? Chủ nhà cảm thấy đây thực là duyên phận, lúc này anh liền đồng ý chuyện hôn sự này, còn như cái bảo châu kia, nghe như lời thương nhân, chủ nhà cũng bội phần cảm thấy duyên phận giữa mình và con nhện vẫn chưa kết thúc, do vậy anh vô cùng cảm tạ ý tốt của trời xanh.
Đây quả là trong cõi tối tăm có định số, trời xanh là công bằng nhất, bạn chớ có cưỡng cầu nếu cái gì đó không thuộc về bạn, và nếu là của bạn thì nó sẽ không mất. An bài của Ông Trời đối với mỗi người đều là tốt đẹp nhất rồi. Kính thiên thuận đạo mới là điều tốt đẹp thực sự cho bản thân.
Dịch từ: http://big5.zhengjian.org/node/32568
Đăng ngày:04-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.